"Chuyện nhà của bản Thái tử, liên quan
gì tới các khanh?"
Lạnh
lùng một câu, ngăn cản khẩu khí của chúng thần. Văn võ bá quan im bặt, một lúc
lâu sau cũng không có tiếng động.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thần,
trong hai tròng mắt đen láy nhuộm đầy nồng đậm ý cười. Nam nhân này đủ khí thế,
đủ quyết đoán, nàng thích. Xem ra nàng quả nhiên là chọn đúng bạch mã hoàng tử
rồi, về sau tiềm lực phát triển rất lớn a.
"Thái tử điện hạ, thần nghĩ việc chọn
Thái Tử Phi là chuyện trọng đại, không phải chỉ là chuyện trong nhà." Thu Mạc
Ngôn chưa từ bỏ ý định, sắc mặt nghiêm túc nhìn Dạ Thần.
"Đúng vậy, Thái Tử Phi về sau sẽ là Hoàng
hậu. Đây chính là mẫu nghi thiên hạ, thần cũng nghĩ phải cần thận
trọng."
"Hoàng thượng, thần cũng cho rằng việc
chọn Thái Tử Phi có thể tái nghị."
Đức Viễn Vương gia cũng nói.
"Thần thỉnh cầu Hoàng thượng tái
nghị."
Chúng thần lại ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt
đất, thanh âm liên tiếp.
"Việc này ——" Hoàng đế hình như
khó xử.
"Ha ha ha. . . . . ."
Lãnh Loan Loan lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy lại lãnh lệ
quanh quẩn quanh Kim Loan điện to lớn, có vẻ đột ngột lại quỷ dị.
"Không biết vị tiểu tiểu thư này vì
sao bật cười?"
Thu Mạc Ngôn chau mày nhìn Lãnh Loan Loan,
càng nhìn càng thấy được Thái tử ôm một nữ oa không bình thường. Trong nội tâm
nổi lên một trận hàn ý, tổng cảm thấy một cỗ dự cảm bất hảo.
Những người khác nghe thấy câu hỏi của Tể
tướng, cũng đều đem ánh mắt rơi xuống trên người Lãnh Loan Loan. Đã thấy bộ
dáng kia của nàng nhìn sao cũng không giống một tiểu hài đồng không rành thế
sự, ngược lại có cỗ thâm trầm không thể nói rõ.
"Đều nói quân vô hí ngôn, Hoàng
thượng, ngài sẽ không phải đã quên hôm qua đáp ứng lời của ta chứ?"
Lãnh Loan Loan không để ý đến đám người Thu
Mạc Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hoàng đế.
Hừ, té ra Hoàng đế này còn muốn đổi ý. Nói
cho ngươi biết, không có cửa đâu.
Nghe được lời của nàng, chúng thần đều dời
lực chú ý chuyển tới trên người Hoàng đế, chẳng lẽ Hoàng thượng đã đáp ứng lập nữ
oa này làm Thái Tử Phi? Mọi người cả kinh, trong lòng đều khẩn trương hẳn lên.
Hoàng đế đem ánh mắt ném về phía Lãnh Loan
Loan, đã thấy nàng nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nhìn mình chằm chằm. Trong lòng
thở dài, đúng vậy, hắn là không muốn bị một nữ oa uy hiếp, bất quá bây giờ xem
ra không hạ chỉ thì không được.
"Trẫm hôm qua đã đáp ứng lập nàng làm
Thái Tử Phi."
"Hoàng thượng ——"
Mọi người kinh ngạc, đến tột cùng là nguyên
nhân gì lại khiến cho Hoàng thượng không để ý quy định triều cương lập một tiểu
oa nhi làm Thái Tử Phi đây? Bọn họ không tin Hoàng đế anh minh thần võ lại là
người đầu tiên rối loạn quy củ?
"Hoàng thượng, vạn vạn lần không được.
Quy định triều cương không thể phá a."
Thu
Mạc Ngôn đi đầu, chúng thần lại quỳ trên đất.
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, nhìn
hắn nói những lời chính nghĩa. Cái gì quy định triều cương, bọn họ còn không
phải muốn cho nữ nhi của mình leo lên ngai vàng Thái Tử Phi, tương lai làm Hoàng
hậu sao. Hứ, một đám ra vẻ đạo mạo.
"Vua muốn thần tử, thần không thể
không tử. Chẳng lẽ các vị là để cho Hoàng thượng thất ngôn, làm tiểu nhân nói
không giữ lời sao?"
Lãnh Loan Loan không khách khí hỏi đám đại
thần kia.
"Việc này ——" Mọi người im bặt.
"Nếu ai gia không đồng ý thì sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét