Vầng trăng khuyết lặng lẽ trốn vào trong tầng
mây thật dày, đêm, tối đen. Bóng cây lay động, như ma quỷ đang giương nanh múa
vuốt.
Nhật Thăng khách điếm lầu hai phòng thứ
nhất chữ Thiên, một bóng đen cô độc ngược sáng dưới ánh nến lờ mờ hắt lên song
cửa sổ.
Lụa giường nguyệt nha được hai móc đồng móc
lên, ở mép giường, một nam tử trẻ tuổi lạnh lùng đang ngồi. Mi tựa lãnh tiễn
nghiêng nghiêng lẫn vào tóc mai, đôi mắt đen hẹp dài lộ ra lãnh lệ quang mang. Sống
mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím, hỏi:
"Sự
tình thế nào?"
"Hồi chủ tử, từ sau khi lập tiểu Thái
Tử Phi sáu tuổi kia, trong hoàng cung là một mảnh gà bay chó sủa. Định Viễn Hậu
chi nữ Ngữ quận chúa nghe nói phái người ám sát Thái Tử Phi đã bị bắt đi làm nô
lệ. Thái Hậu, Hoàng hậu đối Thái Tử Phi cũng rất có thành kiến, mấy lần phát
sinh xung đột. Còn có Thái Tử Phi kia cư nhiên cuồng vọng vô cùng, khiến văn võ
bá quan đều là tiếng oán than dậy đất. . . . . . Nghe nói tiểu thái phi từng dùng
rắn, dùng sói dọa những đại thần kia vài lần."
Hắc y nhân nửa quỳ ở bên giường, cúi đầu
xuống. Mâu quang thản nhiên, hướng tới nam tử trẻ tuổi hồi báo.
"Ồ?" Nam nhân trẻ tuổi hai tay
thon dài vuốt ve cái cằm trơn bóng, đôi mắt hẹp dài híp lại. Thú vị đây, không
nghĩ tới một tiểu oa nhi cũng có thể làm dậy sóng. Bất quá con bé đó đã giúp
mình một phen.
"Ảnh, đi mời Định Viễn Hậu gia lại đây
một chuyến." Thả tay xuống, nam tử trẻ tuổi hướng tới thủ hạ phân phó.
"Dạ, Vương gia." Hắc y nhân đứng dậy,
sau khi khẽ gật đầu liền xoay người đi ra ngoài.
Gió đêm qua khe hở cửa sổ từ từ luồn vào, ánh
nến lay động.
Trong đôi mắt lạnh lùng của nam tử trẻ tuổi
xẹt qua một đạo ưu thương, ưu thương qua đi cũng là sâu đậm hận ý, nồng đậm như
biển khơi mãnh liệt dâng trào, tạo cho người ta cảm giác bức bách.
"Phụ
vương, nhi tử lần này nhất định phải báo thù cho người."
Ngón tay thon dài hung hăng cắm sâu vào
lòng bàn tay, dòng máu tươi xinh đẹp dọc theo kẽ tay chảy xuống. Mỗi một giọt
đều thấm lên chiếc áo bào trắng, tựa như đóa hồng mai nở rộ trên mặt tuyết. Hắn
lại giống như không có cảm giác đau đớn, chỉ kiên trì có một ý niệm trong đầu,
đó chính là báo thù cho phụ vương, giết chết kẻ hại chết phụ vương, cướp lại giang
sơn nguyên bản thuộc về phụ vương - Hoàng đế Dạ Phong.
Cặp mắt híp lại, khe hở hẹp dài chợt lóe
lên hào quang. Bàn tay to giương lên, áo bào khẽ bay, vút một tiếng ánh nến trong
nháy mắt tắt lịm, trong phòng lâm vào một mảnh tối đen. Cặp mắt tràn ngập cừu
hận kia trong bóng đêm giống như đôi đồng tử của một con thú bị nguy khốn, mang
theo thị huyết quang mang. . . . . .
. . . . . .
Phòng chữ Thiên thứ hai
"Cộc cộc cộc. . . . . ."
Nửa đêm canh ba, tiếng gõ cửa đột nhiên
vang lên, trong bóng đêm yên tĩnh làm
lòng người kinh hãi.
Một trung niên nam tử nho nhã lại trầm ổn mới
vừa cởi áo khoác, chuẩn bị lên giường ngủ. Lại bị tiếng đập cửa này khiến cho
động tác thoát y bị kiềm hãm, trong đôi mắt thâm thúy lại tang thương run lên
một cái. Mâu quang quét về phía hai hộ vệ bên cạnh :
"Huyền Thanh, Huyền Chanh, đi
xem."
"Vâng, chủ tử." Hai thân ảnh một
xanh một cam gật đầu, đi về phía cửa.
'Két' Huyền Thanh mở cửa ra, Huyền Chanh đứng
phía sau cửa, chú ý đến tình hình.
"Xin
hỏi tìm ai?"
Huyền Thanh, Huyền Chanh nhìn hắc y nhân
đột nhiên xuất hiện, trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Xin chào hai vị huynh đài, tại hạ
phụng mệnh gia chủ đặc biệt đến mời Hậu gia qua phòng kế bên." Hắc y nhân
hướng tới hai người chắp tay, mặc dù không có ý cười, nhưng cũng không có sát
khí.
Huyền Thanh, Huyền Chanh hai mặt nhìn nhau,
gia chủ của hắn là ai?
"Gia chủ ngươi là người phương
nào?" Nho nhã nam tử nghe thấy câu nói của hắc y nhân, lại lần nữa khoác
lên ngoại y bước ra. Một cặp mắt minh duệ nhìn hắc y nhân. Cư nhiên biết thân
phận của ông, lại biết ông đang ở đây. Thật sự là không đơn giản, khiến cho
người ta không thể không đề phòng.
"Hồi Hậu gia, chủ tử nhà ta là Lạc
vương gia." Hắc y nhân cũng không dối gạt hắn.
Lạc vương?
Định Viễn Hậu lắp bắp kinh hãi, không nghĩ
tới Lạc vương cư nhiên cũng lén đến hoàng thành, lại biết hành tung của ông,
xem ra Lạc vương này quả nhiên lợi hại.
"Không biết Lạc vương hiện ở chỗ
nào?"
"Hồi Hậu gia, chủ tử nhà ta sát vách
phòng ngài." Hắc y nhân đáp.
Cái
gì?
Định Viễn Hậu lại là cả kinh, Lạc vương cư
nhiên ở ngay sát vách phòng mình. Mà ông cư nhiên không nhận ra, xem ra phải
hảo hảo kiểm điểm lại mình một chút. Vạn nhất Lạc vương muốn tập kích mình, chỉ
sợ ông sẽ chết không minh bạch. Nghĩ đến tính nghiêm trọng, sắc mặt Định Viễn Hậu
bỗng nhiên trầm xuống.
"Làm phiền công tử dẫn đường."
Hai tay hướng tới hắc y nhân chắp tay, ông muốn biết Lạc vương này, hắn đến tột
cùng có tâm tư gì?
"Hậu gia mời." Hắc y nhân đứng ở
một bên, vươn tay làm tư thế mời.
"Mời ——" Hậu gia khẽ gật đầu, dẫn
hai thị vệ theo hắn hướng đến phòng sát bên.
"Vương gia ——" Hắc y nhân đứng ở
ngoài phòng, hướng tới trong phòng kêu.
"Vào đi." Giọng nói trong trẻo
nhưng lạnh lùng truyền đến, ngọn đèn trong phòng cũng đã được châm lại.
Hắc y nhân đẩy cửa ra, đứng ở một bên mời
Hậu gia bước vào.
Định Viễn Hậu vừa vào cửa liền nhìn thấy
nam tử trẻ tuổi đang đứng ở mép giường kia, chỉ thấy hắn bạch y phiêu phiêu,
khuôn mặt lãnh tuấn, sau khi thấy ông đi vào, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn
thẳng vào ông.
"Hậu gia, mời ngồi." Lạc vương
đứng lên, hướng tới Định Viễn Hậu duỗi tay làm tư thế mời. "Thật có lỗi,
đêm khuya quấy rầy, bất quá có chuyện, bổn vương nghĩ có lẽ Hậu gia sẽ có hứng
thú."
"Hử?" Định Viễn Hậu nhướng mày,
Lạc vương này quả thật thẳng thắn, tuyệt không lãng phí thời gian. "Không
biết Vương gia muốn nói chuyện gì với tại hạ?" Có chuyện gì đáng để đêm
khuya nói chuyện với nhau ?
"Hậu gia, không biết ngài lần này vào
hoàng thành là vì chuyện gì?" Lạc vương ngoắc tay cho Ảnh rót trà, mỗi
người một tách ở trước mặt hai người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét