Trăng khuyết như lưỡi câu, những vì sao thưa
thớt rải rác quanh mặt trăng.
Gió lạnh nổi lên, bóng cây lay động.
Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ lén lút lọt
vào, mang theo chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Trên giường nha sàng (giường ngà voi) tinh
xảo, một lớn một nhỏ thân mật ôm nhau ngủ. Tiếng hít thở đều đều vang lên trong
bóng đêm yên tĩnh, cảm giác thật ấm áp.
Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra. Ánh mắt màu
tín trong bóng đêm tỏa ra quang mang yếu ớt, giống như mắt sói. Khẽ liếc mắt
nhìn tiểu nhân nhi đang uốn trong lòng mình, môi mỏng gợi lên một nụ cười nhẹ.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Xuống giường, mặc áo khoác, lại nhìn lại tiểu nữ
oa ngủ say kia. Hắn từ phía sau tủ lấy ra một mặt nạ màu vàng, sau đó mở cửa sổ
thi triển khinh công bay vút ra ngoài.
Sau khi nam nhân rời đi, tiểu nữ oa nguyên
bản ngủ say trên giường bỗng chốc mở mắt. Xoay người ngồi dậy, bàn tay mềm mại
vén lên màn giường, nhìn bóng lưng nam nhân rời đi. Phấn môi nhẹ nhếch lên, tựa
tiếu phi tiếu.
Không biết đêm hôm khuya khoắt, phu quân
thân ái của nàng muốn đi đâu chứ? Chẳng lẽ là ngoại tình ở bên ngoài?
Mở trừng hai mắt, nàng giơ tay lên, áo
khoác đặt bên cạnh tự động mặc lên người nàng. Chậc chậc, có pháp thuật thật
tiện lợi. Theo thói quen phủi phủi y sam, nàng bước xuống giường.
"A Dao, Kiếm Ngâm."
"Có." Thân ảnh màu trắng đột
nhiên xuất hiện trong phòng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa ngang vai. Quỷ mị như
vậy cứ như một linh hồn du đãng. Ngược lại nếu người thường nhìn thấy, chỉ sợ
sớm đã bị dọa chết khiếp.
"Vâng" Kiếm Ngâm cũng xuất hiện, thế
nhưng lần này không lấy hình dạng Tuyết lang, mà là lấy hình người xuất hiện.
Đồng dạng một thân bạch y phiêu phiêu, tóc mai tung bay. ánh mắt hẹp dài giống
như hai ngọn lửa lập lòe trong đêm tối, cực kỳ quỷ dị.
"Đi, chúng ta đi nhìn một chút phu
quân thân ái của bản công chúa đến tột cùng nửa đêm đi làm cái gì."
"Vâng"
Một chồn một sói nhìn nhau một cái, sau đó
gật đầu đáp.
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, bạch sắc quang
mang hiện ra. Sau khi quang mang biến mất, thân ảnh ba người đều đã không thấy
bóng dáng.
. . . . . .
Thân ảnh nhanh nhẹn ở dưới ánh trăng trong
trẻo nhưng lạnh lùng, lướt qua thành cung cao cao, hướng về phía ngoài cung. Mặt
nạ màu vàng kia phản chiếu quang mang óng ánh lại lãnh đạm, tử đồng sâu thẳm,
nhưng không chút gợn sóng.
Một đường xuyên qua phố xá rừng rậm, thân
ảnh màu tím cuối cùng đáp xuống ở bên ngoài một độc viện tiểu lâu, sau đó nhìn
xung quanh, mũi chân điểm nhẹ, bay vào trong viện.
Sau khi thân ảnh màu tím vào viện, trên con
hẻm nhỏ vắng vẻ phía ngoài viện xuất hiện bạch quang, ba đạo thân ảnh từ không
trung hiện ra.
"Chàng vào nơi này làm gì?"
Tay Lãnh Loan Loan vuốt ve cái cằm, nhìn
trạch viện bình thường này rù rì nói.
Phía sau, bạch y hơn tuyết Thủy Dao cùng Kiếm
Ngâm cũng lắc lắc đầu.
"Đi, vào xem một chút."
Lãnh Loan Loan khoát tay áo, dù sao cũng
không biết, chi bằng theo vào nhìn một chút. Thân hình ba người nhoáng lên một
cái, lại biến mất trong ngõ nhỏ.
Trong viện, cây cối tươi tốt, giả sơn liên
trì (ao sen), hành lang quanh co, khắp nơi lộ ra vẻ lịch sự tao nhã.
Nháy mắt khi thân ảnh màu tím đáp xuống
viện lạc, một đạo thân ảnh màu đen như tia chớp từ chỗ nào đó bay vút tới.
"Ai?" Quát lạnh một tiếng, cộng
thêm kiếm quang hàn thước.
Tử y nhân bước ra khỏi bóng cây bao phủ, mặt
nạ màu vàng kia dưới ánh trăng thanh lãnh phát sáng rực rỡ. Một thân cẩm sam đỏ
tía theo gió lay động, đôi mắt màu tím nhìn Hắc y nhân, không nói một câu.
Trong nháy mắt khi hắc y nhân nhìn thấy hắn,
liền không tiếng động quỳ xuống:
"Tham kiến lâu chủ."
"Ừm." Tử y nhân khẽ gật đầu, mâu
quang quét về phía hắc y nhân. "Trữ công tử tới rồi sao?"
"Hồi lâu chủ, Trữ công tử tới đã lâu."
Tử y nhân gật đầu, cất bước hướng tới hậu viện
đi đến.
Ánh nến lờ mờ, Trữ Phong Ly một thân bạch y
phiêu phiêu lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài phòng
truyền đến, môi mỏng nhếch lên, ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy vừa đúng lúc chống
lại cặp mắt màu tím kia:
"Thần,
ngươi đã đến rồi."
Dạ Thần khẽ gật đầu, cất bước đi đến bên
cạnh bàn, ngồi xuống. Tay tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song
lại mang theo tà nịnh.
"Như thế nào? Ánh mắt của ngươi tựa hồ
không tốt lắm? Đã xảy ra chuyện gì?" Trữ Phong Ly nguyên là muốn nói chính
sự, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của hảo hữu, không khỏi thu liễm biểu
tình, quan tâm hỏi.
"Phụ hoàng muốn lập trắc phi cho ta."
Dạ Thần thản nhiên nói.
"Đây không phải là chuyện rất bình
thường sao?" Nam
nhân tam thiếp tứ thê là chuyện thường, huống chi Thần lại là thái tử của một
nước. Vả lại chính phi của hắn vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi. Nhớ rõ lần đầu tiên
khi nghe nói đến, chính mình cũng là khiếp sợ không hiểu. Càng đừng nói người
khác, Hoàng thượng hiện tại lập phi cho hắn cũng là chuyện ở trong dự liệu.
"Ta sẽ không lập trắc phi." Dạ
Thần ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. Tuy rằng chuyện lập trắc phi đã được Cửu nhi
ngăn lại, bản thân hắn cũng không lo lắng. Nhưng mà hắn chỉ là không hy vọng
hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đều có thành kiến đối với Cửu nhi, chẳng những không tiếp
nhận nàng, ngược lại khắp nơi bới móc, khiến trong cung gà bay chó sủa.
"Thần, chuyện đó là không có khả
năng." Trữ Phong Ly vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dạ Thần, "Ngươi thân là
thái tử, giang sơn xã tắc là trách nhiệm của ngươi. Tương lai một khi ngươi
đăng cơ làm đế, hậu cung sao có thể vẻn vẹn một người? Có đôi khi vì để cân
bằng thế lực các phương trong triều đình, lập phi là một loại phương pháp hữu
lực nhất . . . . . ."
"Chó má."
Lãnh Loan Loan đang ẩn thân nghe lời nói
của Trữ Phong Ly, trong lòng bốc lên nộ hỏa. Cái gì vì cân bằng thế lực triều
đình lập phi là phương pháp hữu lực nhất? Xú nam nhân kia rõ ràng chính mình vô
năng còn muốn liên lụy vào nữ nhân. Dựa vào cái gì bọn họ muốn tranh đấu lại phải
hy sinh hạnh phúc của phụ nữ? Ai da, Dạ Thần nếu thật dám vì những lý do kia lập
phi, nàng nhất định giết hắn.
Thình lình xuất hiện một âm thanh làm cho
Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly cả kinh, hai người thần kinh bỗng nhiên căng thẳng hẳn
lên.
"Ai?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét