"Ta nói, Lạc vương phải không?"
Lãnh Loan Loan ngồi trên đầu gối Dạ Thần, cái đầu nhỏ gối lên lồng ngực hắn.
Không chút để ý mở miệng, "Ngươi là muốn tìm Hoàng đế lão đầu báo thù
sao?"
Không e dè nói thẳng, đôi mắt đen láy kia giống
như hóa thành mũi tên nhọn xuyên thấu Lạc vương. Khiến cho hắn không thể che
giấu, trong lòng cũng là cả kinh.
Định Viễn Hậu lại kinh ngạc nhíu mày, không
nghĩ tới tiểu Thái Tử Phi này cư nhiên mở miệng nói trắng ra như vậy.
"Đúng thì thế nào?"
Lạc vương thấy nếu đối phương đi thẳng vào
vấn đề rồi, hắn cũng không kiêng dè. Một đôi mắt thâm thúy thẳng tắp chống lại
cặp mắt trong suốt như gương kia của Lãnh Loan Loan, bên trong phản chiếu ra
thân ảnh của hắn.
Tốt lắm, tiểu Thái Tử Phi này quả thật
không làm cho mình thất vọng.
"Ngươi muốn báo thù, hay là muốn giết
vị Hoàng đế lão đầu kia, đối với bản Thái Tử Phi cũng không quan trọng. Thế nhưng——"
lời nói vừa chuyển, mâu quang sắc bén theo dõi hắn.
"Rất không khéo, ta để ý nam nhân của
ta. Mà việc báo thù của ngươi sẽ khiến chàng thương tâm, cho nên ta quyết định
nhúng tay vào. Khuyên ngươi sau này bỏ ý niệm trong đầu đi, nếu không ——"
Khẩu khí uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Lạc vương cùng Định Viễn Hậu đầu tiên là
sửng sốt, ngay cả bốn hắc y nhân ngoài đình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi. Tiểu nữ oa này cư nhiên uy hiếp chủ tử.
Không khí yên tĩnh đến cổ quái, gió đêm khẽ
lướt qua, ngoài đình hoa theo gió quay cuồng, tựa như sóng biển.
"Ha
ha a. . . . . ."
Đột nhiên Lạc vương phát ra một trận cười,
sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, đến cuối cùng thậm chí cười ra nước mắt.
Tiếng cười quanh quẩn ở cả ngoại thành, làm kinh động đến cả chim chóc trên cây.
Lãnh Loan Loan cong cong môi, mặt không chút
thay đổi nhìn Lạc vương cuồng tiếu.
"Rất buồn cười?" Dám cười nàng,
thật đáng chết.
"A, ngươi cảm thấy bởi vì một câu uy
hiếp của ngươi, bổn vương sẽ buông tha báo thù sao?"
Lạc vương ngừng cười, vẻ mặt phủ đầy băng
sương nhìn vào Lãnh Loan Loan. Cái này không buồn cười sao? Tuy rằng không phải
không thừa nhận tiểu Thái Tử Phi này không giống phàm nhân, thế nhưng vọng
tưởng ngăn cản bước chân báo thù của hắn, hắn sẽ không chút lưu tình trừ khử.
Lãnh Loan Loan cong môi lên, khóe miệng tà
tứ cười khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài kia trở nên quỷ dị.
"Không có chuyện bản Thái Tử Phi làm không
được."
Lời nói cuồng vọng tới cực điểm, biểu tình
kiêu ngạo đến không ai bì nổi. Thân hình nhỏ như vậy lại phát ra khí thế vô
cùng kinh người, thế cho nên ngoại trừ Dạ Thần, Thủy Dao, tuyết lang, những
người khác đều nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
Gió, nhẹ nhàng thổi, trêu chọc tóc mai của
mọi người.
Lạc vương kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan,
hắn muốn biết đến tột cùng nguyên nhân gì khiến tiểu Thái Tử Phi này có thể
cuồng vọng như thế, lại giống như là đương nhiên. Nàng ta có tư cách gì để
cuồng vọng như thế chứ?
Hắn cùng Định Viễn Hậu liếc nhau, hai người
đều đối với con bài chưa lật tiểu Thái
Tử Phi này mang theo tâm tư khó hiểu. Vừa cảm thấy một tiểu nữ oa không có khả
năng không gì làm không được, về phương diện khác lại có cách nhìn tương phản,
nàng ta có thể chi phối hết thảy thiên hạ . . . . . . Hai loại cảm giác hoàn
toàn tương phản này đánh thẳng vào bọn họ, nhưng lại cũng làm cho hai người cầm
đầu hiển nhiên chần chừ.
Mà Trữ Phong Ly đối với Lãnh Loan Loan lại
hoàn toàn hiếu kỳ, xem ra tiểu Thái Tử Phi khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ung dung
làm cho hắn tin tưởng này cũng không phải khẩu xuất cuồng ngôn, thế nhưng nàng
đến tột cùng vì sao lợi hại như thế chứ? Trên người đến tột cùng cất giấu dạng
bí mật gì, hắn rất muốn khai quật ra?
"Đường huynh thật sự cho rằng là phụ
hoàng hại chết hoàng thúc sao?"
Thật lâu sau, trước tiên mở miệng đánh vỡ
yên tĩnh cũng là Dạ Thần. Một đôi tử đồng mang theo vài phần sắc bén nhìn Lạc
vương, hắn không tin thông minh như đường huynh sẽ lại tin tưởng lời đồn đãi,
mà không đi tìm chứng cứ thực.
Nghe thấy câu nói của Dạ Thần, Lạc vương
ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy hận ý, bờ môi cười lại càng
mang theo sự châm chọc cùng lãnh khốc:
"Như thế nào? Đến bây giờ vẫn còn cho
rằng phụ hoàng ngươi thí huynh đoạt vị là giảo biện sao? Bổn vương sẽ không
giống như ngươi đâu." Không phải là không có chứng cứ, mọi dấu vết đều chỉ
về phía Hoàng đế.
"Đường huynh ——" Dạ Thần không
nghĩ tới hắn cố chấp như thế, chẳng lẽ phải binh kiếm tương hướng sao?
"Không cần nói nữa." Tay Lạc vương 'xoát' một tiếng vung lên, lạnh lùng nhìn
hắn. "Nhiều lời vô ích, mặc kệ các ngươi muốn dùng biện pháp gì ngăn cản
bổn vương báo thù. Nhưng bổn vương cũng minh xác trả lời các ngươi, kẻ nào cản
ta, chết!"
Lời vừa nói ra, chén trà trên bàn đá
'choang' một tiếng rớt xuống đất.
Đồng thời, bốn tên hắc y nhân cạnh đình
'xoẹt xoẹt' rút kiếm chắn ở bên ngoài. Mà ở bốn phía đình đột nhiên xuất hiện
một đống hắc y nhân che mặt, ai ai tay cũng nắm lấy bảo đao hàn quang lóng
lánh.
"Nguyên bản ngươi là muốn diệt trừ
chúng ta."
Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, biểu tình
lại không chút kinh ngạc. Phải biết nàng cùng Thủy Dao, tuyết lang không phải
nhân loại, đối với khí tức xa lạ khá là nhạy bén. Sớm đã biết rằng có người mai
phục, chẳng qua là muốn xem một chút có thể làm cho Lạc vương này quay đầu là
bờ hay không, bất quá bây giờ xem ra hết thảy đều là uổng phí.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thần, quả
nhiên thấy trong đáy mắt hắn là một mảnh thất vọng cùng chấn kinh. Nam nhân này
a, thủy chung đối với Lạc vương vẫn còn tồn tại một phần tình huynh đệ, bất
quá bây giờ tốt rồi, hắn sẽ không cần lại tiếp tục mềm lòng nữa.
"Tiểu Thái Tử Phi quả nhiên thông
minh." Lạc vương không nhìn tới biểu tình thất vọng của Dạ Thần, mắt chỉ
nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Khóe môi nhướng lên, tựa tiếu phi
tiếu."Đáng tiếc cho một tiểu oa nhi thông minh như vậy."
"Muốn giết chúng ta, cũng phải xem các
ngươi có bản lãnh này hay không."
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, Thủy Dao cùng
tuyết lang đã như hai đạo tia chớp đánh tới hắc y nhân ở bốn phía đình.
Thủy Dao kiếm như cầu vồng, mũi kiếm chỉ
chỗ nào, chổ đó một kiếm mất mạng.
Mà tuyết lang một hàm nanh sói vô cùng sắc
bén, cũng là một ngụm cắn đứt yết hầu hắc y nhân.
Trong khoảnh khắc, máu nhuộm ngoài đình, ngoại
thành mỹ lệ hóa thành địa ngục nhân gian.
"Đây ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét