Canh ba. Canh ba hôm nay.
Hai người nhẹ nhàng trở lại thiên sảnh, nước
trà trên bàn vừa mới thay một lần, bọn người Linh Lung đang đợi đến sốt ruột,
thấy hai người bọn hắn vào cửa, lập tức vây đến hỏi: "Thế nào? Nghe ngóng
được gì?"
Vũ Tư Phượng xua tay ý bảo bọn họ nhẹ
giọng, đi vào bên trong mới cười nói: "Quả thật là đại sự. Thì ra tiên cô
kia so với nam nhân còn lợi hại hơn, hàng năm muốn lấy bốn trượng phu đó
nha!"
Hắn liền đem chuyện mới vừa rồi nghe lén ở
chính sảnh thuật lại, Linh Lung nghe được ra sức líu lưỡi, liên thanh nói :
"Còn có chuyện như vậy! Tiên cô kia quả nhiên là yêu quái sao?"
Toàn Cơ nói : "Lại nói tiếp, sáng hôm
nay tại từ đường kia, lúc tiên cô đến, ta hình như có ngửi thấy yêu khí."
Chung Mẫn Ngôn nhíu mày: "Yêu khí còn
có thể ngửi thấy? Vậy muội nói chút đi, rốt cuộc là mùi vị gì?" Hắn có lẽ
không hiểu được yêu khí cũng có thể ngửi được.
Toàn Cơ sửng sốt một chút, "Ách, mùi
vị. . . . . ." Nàng cũng không nói được là mùi vị gì, nhưng vừa ngửi đã
biết rồi.
"Các huynh cho tới bây giờ chưa ngửi
qua yêu khí sao?"
Chung Mẫn Ngôn cười to: "Ta chưa ngửi
qua, cũng không tin có ai có thể ngửi được." Hắn nhẹ nhàng búng lên trán
Toàn Cơ, vừa cười: "Muội như thế nào luôn có rất nhiều chuyện cổ quái ngạc
nhiên như vậy. Thật là một tiểu hài tử quái dị."
Toàn
Cơ vuốt trán, không hiểu ra sao.
Vũ Tư Phượng nói nhỏ: "Yêu khí tất
nhiên là có thể ngửi thấy, tu hành thâm hậu liền có thể cảm giác được. Tạm thời
không nói tiên cô kia có phải yêu quái hay không, cho dù là thần tiên chân chính,
làm ra loại chuyện như thế này, chúng ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua."
Chung Mẫn Ngôn khẽ gật đầu, "Người tu
tiên phải trảm yêu trừ ma. Vì dân trừ hại!"
Hắn và Vũ Tư Phượng nhìn nhau cười, đều
nghĩ đến trân châu sự kiện bốn năm trước kia, còn có một câu khoan khoái kia:
chúng ta là anh hùng!
Đúng vậy. Bọn họ là anh hùng. Hiện tại,
cũng muốn tiếp tục làm anh hùng.
Nếu xác định muốn giúp người Chung Ly
thành, năm người liền tụ lại thương lượng đối sách, muốn tìm một biện pháp vạn
toàn, không bị tiên cô gì đó kia phát hiện.
Đang thương lượng, chỉ nghe bên ngoài hành
lang uốn khúc truyền đến một trận ồn ào náo động. Mọi người vội vàng ngồi lại
chỗ cũ, thảnh thảnh thơi thơi bưng trà uống, ngay sau đó cửa bị người dùng lực
mở ra, một đám người nhào vào, ngã xuống đất không đứng lên, một mặt dập đầu
một mặt khóc không ra tiếng: "Cầu chư vị đại hiệp cứu mạng! Cứu
mạng!"
Mấy người bọn hắn rốt cuộc vẫn là người trẻ
tuổi, làm sao gặp qua tình thế như thế này, vội vàng luống cuống tay chân dìu đám
người đứng lên, Nhược Ngọc cười nói: "Các vị không cần như vậy. Có nỗi khổ
tâm gì, xin cứ việc nói. Chúng tôi nhất định tận lực giúp đỡ."
Phủ đầu Phương lão gia nghẹn ngào, quả
nhiên kể lại chuyện của tiên cô kia. Cuối cùng lại dập đầu trên mặt đất, cầu
khẩn nói: "Tiên cô kia quả thật thần thông quảng đại, lão phu chỉ là dân
thường không dám tương tranh. Chỉ cầu đại hiệp khai ân, cứu giúp tiểu
nhi!"
Vũ Tư Phượng tiến lên nhẹ nhàng nâng dậy.
Dìu lão già đứng lên, một mặt nói : "Đại thúc xin đứng lên. Chư vị yên
tâm, chúng tôi tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại sự thanh tịnh cho
Chung Ly thành!"
Dứt lời, hắn đi đến trước mặt bốn người trẻ
tuổi kia, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, cao thấp trước sau đánh giá nửa ngày,
bỗng nhiên đẩy Phương Diệc Chân đang run rẩy về phía trước, quay đầu lại hỏi
Chung Mẫn Ngôn: "Ta cùng với hắn vóc người giống nhau không?"
Chung Mẫn Ngôn sớm biết ý tứ của hắn, cùng
Nhược Ngọc hai người cười hì hì đi tới, một người kéo qua một người, cũng hỏi:
"Cùng bọn họ vóc người giống nhau không?"
Mấy người còn lại đang khó hiểu, mờ mịt
nhìn bọn họ. Linh Lung vỗ tay một cái, vội la lên: "Ai nha, thật là! Tối
ngày mai tiên cô muốn tới đón người, để cho cô ta tới đón chúng tôi là được
rồi! Các ông đều tự đem nhi tử của mình giấu kỹ đi, đừng để cô ta thấy
được!"
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, lập tức
vô cùng cảm kích, dập đầu có, rơi lệ có, nói năng lộn xộn cũng có, trong lúc
nhất thời đại sảnh loạn thất bát tao, ồn ào đến tối tăm mặt mũi.
Bọn người Vũ Tư Phượng khó khăn mới khuyên
nhủ những lão nhân gia kích động đi nghỉ ngơi, Phương lão gia tự nhiên là ân
cần lưu lại, liên thanh phân phó hạ nhân chuẩn bị yến hội, quét tước khách
phòng tốt nhất, hận không thể đem phòng của mình nhường cho bọn hắn.
Chỉ còn có Trang gia lão gia vẫn còn đang
khóc sướt mướt, nguyên lai trong năm người bọn họ chỉ có ba người là nam, còn
lại Trang Cảnh kia không ai thế thân. Linh Lung thấy nhà hắn khóc đến đáng
thương, kiên quyết xung phong nhận việc, vỗ ngực nói: "Ta đây thế thân
hắn! Đừng nhìn như ta vậy, cũng rất có bản lãnh nha!"
Nhược Ngọc lắc lắc đầu: "Không tốt,
tướng mạo Linh Lung phẫn nam tử chỉ sợ không giống, hơn nữa muội hoạt bát hiếu
động. . . . . ."
Linh Lung gấp đến độ dậm chân nói:
"Làm sao không giống! Làm sao hoạt bát hiếu động!" "Làm sao đều
là. . . . . ." Vũ Tư Phượng nhỏ giọng nói thầm một câu, bốn năm rồi, cô
gái ma vương này vẫn như cũ, giống hệt như quả pháo, điểm một chút liền nổ
tung.
"Ngươi nói cái gì!" Quả nhiên
Linh Lung trừng mắt nhìn lên, Vũ Tư Phượng tiếp tục cúi đầu giả câm điếc, không
nói lời nào.
"Ta thấy, Toàn Cơ thích hợp hơn
chút." Nhược Ngọc đem vẻ mặt mướp đắng của Trang Cảnh đẩy lên trước mặt
Toàn Cơ, so sánh, "Tuy rằng vóc người có sai biệt, bất quá lót một chút ở
dưới giày, bóng đêm tối đen, nhất thời cũng nhìn không ra."
Toàn Cơ đang mừng rỡ chính mình không có
việc gì làm, nghe hắn đề xuất mình, vội vàng xua tay: "Ta. . . . . . Ta
mới không cần! Để cho Linh Lung đi đi, tỷ ấy thích việc này. . . . . ."
Nhược Ngọc nghiêm mặt nói: "Đây là mỹ
đức hành hiệp trượng nghĩa, Toàn Cơ chẳng lẽ muốn từ chối?"
Cái mũ chụp thật lớn a . . . . . . Toàn Cơ
vẻ mặt đau khổ, giống như không đáp ứng chính là không hành hiệp trượng nghĩa
vậy.
"Cứ quyết định như vậy đi! Toàn Cơ
muội giả Trang Cảnh, Linh Lung muội tiếp ứng phía sau, đến lúc đó lén lên núi.
Nhớ rõ đừng đánh rắn động cỏ để tránh tiên cô kia đánh đòn phủ đầu, rốt cuộc
cũng là địa bàn của cô ta, chúng ta phải cẩn thận.
Chung Mẫn Ngôn thực tiêu sái xua tay, định ra kế hoạch. Toàn Cơ môi giật
giật, cuối cùng vẫn là không phản đối, im lặng tiếp nhận đề nghị.
Lúc này mới chân chính khách và chủ đều
hoan hỉ, một hồi tiệc rượu thẳng đến trăng lên đỉnh đầu, ngay cả Toàn Cơ đều
uống đến cao hứng, ôm khuôn mặt nóng hổi, tỉnh tỉnh mê mê chạy đến trung đình
ngắm trăng.
Tối nay là trăng non, vầng trăng cong cong,
treo lơ lửng trên bầu trời ---- rất giống một cái bánh nướng bị người ta gặm
hơn phân nửa. Toàn Cơ lặng yên suy nghĩ, thân mình nghiêng một cái, bất chấp
đất lạnh, dựa vào lan can trên hành lang uốn khúc mê man ngủ.
Chợt nghe phía trước có tiếng người khe khẽ
nói chuyện, hình như là giọng nói của Linh Lung. Nàng đang cười, ngọt ngào như
mật.
". . . . . . Đáng ghét. . . . . . Mặc
kệ huynh đó!" Toàn Cơ mở mắt ra, chỉ thấy hai bóng người ở trước hiên chớp
lên. Trước hoa dưới trăng như vậy, tự nhiên là hương hoa kiều diễm. Nàng tự
giác không muốn nghe thêm. Đang muốn đứng dậy lảng tránh, đã thấy Linh Lung
đứng lên duỗi lưng một cái, nói : "Ta mệt rồi, huynh cũng sớm đi ngủ đi.
Ngày mai còn có việc đó."
Nói xong chính nàng trở về phòng. Toàn Cơ
thấy Chung Mẫn Ngôn một người ở lại trung đình, càng cảm thấy không nên lưu lại
lâu hơn. Vội vàng lén lút đứng dậy đi trở về, mới vừa bước bước đầu tiên, lại
nghe Chung Mẫn Ngôn nói: "Ai, là Toàn Cơ?"
Nàng cứng người lại, đành phải ngoan ngoãn
xoay người, kêu một tiếng: "Lục sư huynh." Nàng chậm rì rì đi tới,
thấy Chung Mẫn Ngôn ngửa mặt nằm trên đất, tay để sau đầu, ước chừng là uống
nhiều quá. Ánh mắt so với ngày thường lợi hại hơn nhiều, phảng phất lãnh điện.
"Làm sao huynh biết là muội?"
Nàng hỏi, vừa rồi nàng tự tin không phát ra một chút thanh âm.
Chung Mẫn Ngôn khe khẽ mỉm cười."Trên
người muội luôn mang theo túi hương hoa lan, hương thơm kia vừa ngửi cũng biết
là muội."
Là như vậy sao? Nàng đem túi hương để ở
trước mũi ngửi ngửi. Cũng không ngửi thấy mùi hương đặc biệt gì mà.
Hắn ước chừng là cảm thấy lời nói vừa rồi
quá thân mật. Khẽ ho một tiếng, mới nghiêm trang nói: "Đã trễ thế này sao
chưa đi ngủ? Muội thường ngày không phải đã sớm ở trên giường sao?"
Toàn Cơ "A" một tiếng, gãi gãi
đầu, "Uống nhiều quá, muốn hưởng chút gió lạnh thôi."
Chung Mẫn Ngôn không nói gì, Toàn Cơ cũng
không biết nói cái gì, hai người một kẻ nằm một người đứng, ngây người nửa ngày,
rốt cuộc vẫn là Toàn Cơ nhịn không được, nói : "Ta vẫn là nên đi ngủ
thôi."
"Khoan, đợi chút. . . . . ."
Chung Mẫn Ngôn bỗng nhiên kêu nàng một tiếng.
Toàn Cơ xoay người, khuôn mặt hắn ở trong
bóng đêm có chút mơ hồ, duy chỉ có đôi mắt, phát ra ánh sáng sát sát, nhìn qua
có chút kinh người.
"Muội. . . . . . Cái kia. . . . .
." Chung Mẫn Ngôn nghĩ một lát, rốt cuộc tìm được đề tài, "Tối
ngày mai chúng ta đi núi Cao Thị, muội theo sau bọn huynh, đừng xông loạn xông
bậy, biết không?"
Toàn
Cơ ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu gặp phải nguy hiểm gì, nhất định
phải bảo bọn huynh, hiểu không?"
Lại
gật đầu.
"Bảo muội chạy trước muội liền chạy trước,
bảo muội trốn muội liền trốn đi, không cần cậy mạnh, hiểu chưa?"
Vẫn
là gật đầu.
Chung Mẫn Ngôn bỗng nhiên quay đầu trừng
nàng, "Muội cứ gật đầu, kỳ thật căn bản không có nghe vào."
"Không có, " nàng thản nhiên nói,
"Ta nghe mà."
Chung Mẫn Ngôn chăm chú nhìn nàng sau một
lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, giang hai tay ra, tạo thành hình chữ đại
nằm trên mặt đất, một mặt nói nhỏ: "Người như muội, aiz, người như muội. .
. . . . Trên đời tại sao có thể có người như muội chứ?"
Hắn lắc đầu, vừa cười vừa thán.
Toàn Cơ kinh ngạc, bỗng nhiên nhẹ giọng
nói: "Huynh chán ghét ta sao?"
"Không, không phải chán ghét."
Hắn lắc đầu, nheo mắt lại tựa hồ đang trầm tư, một lát sau, mới thấp giọng nói:
"Ta không ghét muội, chỉ là không biết làm sao ở chung với loại người như
muội. Ai nói. . . . . . Ta chán ghét muội chứ?"
Toàn Cơ im lặng, cách một hồi, xoay người
đi, nói nhỏ: "Ta mệt rồi, đi ngủ đây. Lục sư huynh cũng đi ngủ sớm một
chút đi."
Hắn ước chừng là uống quá nhiều, đêm nay
lại cùng nàng nói nhiều như vậy, cẩn thận ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn, hắn đều cơ
hồ không hảo hảo cùng mình tán gẫu nhiều, hai người bọn hắn luôn nói không đến
vài câu sẽ không nói nữa, không phải hắn tức giận thì cũng là nàng buồn bực.
"Chử Toàn Cơ." Hắn lại kêu một
tiếng, có chút hàm hồ, "Bí mật của muội. . . . . . Yên tâm, ta. . . . . .
Ai cũng không biết. . . . . . Muội, muội rốt cuộc là. . . . . ."
"Cái gì?" Toàn Cơ rất ngạc nhiên,
xoay người nhìn lại, hắn lại đang ngủ.
Quả nhiên là uống quá nhiều. Toàn Cơ bất
đắc dĩ kéo bọn Nhược Ngọc tới, tống hắn trở về phòng, chính mình cũng về phòng
nghỉ ngơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét