Cửa hàng san sát, ngựa xe như nước. Tiếng
rao hàng kêu to bên tai không dứt.
Nguyệt Diễm một mảnh phồn vinh chi tượng.
Ở trên đường cái có chiếc loan kiệu hoa lệ đi
qua, cũng tịnh không khiến người khác chú mục. Dù sao trên đường con cháu nhà
giàu thích khoe khoang không ít, có thể
thấy được ở khắp nơi.
Lãnh Loan Loan vén màn kiệu nhìn ra bên
ngoài, cảm thụ sự náo nhiệt của thị trấn cổ đại. Đột nhiên cặp mắt sáng ngời cùng
một đôi mắt đỏ rực chạm vào nhau, vài giây sau, phấn môi nhếch lên.
Thú vị, nàng tựa hồ gặp được một Lang yêu.
"Dừng kiệu." Buông màn kiệu hướng
tới bên ngoài hô.
Cỗ kiệu ngừng lại, Lãnh Loan Loan cùng Thủy
Dao bước ra ngoài.
"Bổn tiểu thư muốn đi dạo phố, các
ngươi về trước đi."
Hướng tới bốn kiệu phu phất phất tay, cũng
không ngoảnh đầu lại hướng phía trước đi đến. Thủy Dao theo sát ở phía sau, lưu
lại bốn kẻ hai mặt nhìn nhau, hơn nữa là không biết làm sao.
Bọn họ bây giờ trở về sẽ không sẽ bị người ta
lôi ra chém chứ?
. . . . . .
"Mọi người mau nhìn, đây chính là
tuyết lang. Trân quý vô cùng, thịt có thể bổ thân kéo dài tuổi thọ, da nếu may
thành áo lông, đảm bảo mọi người ở trời đông giá rét cũng ấm như xuân. Nhưng tại
hạ thật vất vả mới săn được, vị đại gia nào trả giá cao, tại hạ sẽ bán con sói
này cho người đó."
Ở bên đường, đám người bu lại thành một
vòng tròn ba tầng.
Trong vòng tròn, một con sói to lớn bị giam
trong một cái lồng sắt cồng kềnh khổng lồ. Chỉ thấy màu lông nguyên bản như
tuyết của nó loang lổ vết máu, một cặp mắt đỏ rực tuy rằng làm cho người ta sợ
hãi, nhưng lại mất đi ánh sáng. Nhìn ra được, con sói này bản thân bị trọng
thương. Nếu không cũng sẽ không bị giam ở trong lồng, còn bị nhấc lên cao, để
cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ.
Trên mặt đất, nam tử mặc thanh bố sam cao
gầy đang nước miếng bay tứ tung hướng
tới đám người chung quanh chào hàng con tuyết lang đó. Cảm giác được ánh mắt
tham lam của những người nọ, đôi mắt tuyết lang phun ra hung ác quang mang.
Nhưng thân thể bị thương thật sự là quá nặng, nó không thể thoát cảnh nguy khốn.
Chẳng lẽ kết quả của nó chính là bị loài người cắt thịt lột da sao? có chút
tuyệt vọng mà nghĩ đến. Trong lòng đối với kẻ phản bội kia càng thêm phẫn hận.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ đối diện với một đôi mắt trong suốt sáng
ngời, chủ nhân của cặp mắt kia lại là một hài tử sao?
"A Dao, ngươi xem con tuyết lang kia ánh
mắt thật khá. Giống như hai khối huyết ngọc thượng hạng."
Lãnh Loan Loan uốn tại trong lòng Thủy Dao,
xa xa nhìn tuyết lang bị nhốt ở trong lồng đang được nhấc lên cao nói. Xem nó
ánh mắt không cam lòng, phẫn hận, chỉ sợ nếu không phải bị thương, lồng sắt này
căn bản đã giam không được nó, mà nam nhân nước miếng tung bay kia cũng đã sớm
bị con sói xé nát. Chậc chậc, nàng nên cứu nó hay không đây?
"A Dao, ngươi nói ta có nên cứu nó
không?" Ánh mắt nhìn mục quang càng ngày càng hung ác của tuyết lang, Lãnh
Loan Loan không chút để ý hỏi Thủy Dao.
"Tùy theo ý nguyện của chủ tử."
Thủy Dao cũng nhìn thấy con tuyết lang kia, thế nhưng nàng không có cảm giác gì
đặc biệt.
"Sao ngươi không thú vị như vậy chứ?"
Nghe thấy lời nói của Thủy Dao, Lãnh Loan Loan không khỏi cúi đầu xuống nhìn
nàng. Không nghĩ tới lúc trước kinh diễm điêu nữ, hiện tại biến thành không thú
vị băng mỹ nhân. Chậc chậc, thật là
khiến người thương tâm.
Thủy Dao biểu tình không thay đổi, tựa như
không nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan.
"Quên đi, không đùa ngươi nữa."
Lãnh Loan Loan bĩu môi, thấy con sói này có thể khiến cho nàng có phần hứng thú,
nàng liền cứu nó đi. Dù sao bất quá cũng chỉ là chìa tay ra, mở miệng nói
chuyện.
"Đi, chúng ta đi sắm vai một hồi Chúa cứu
thế."
Miệng nói xong làm cho Thủy Dao nghe không
hiểu, nhưng nàng vẫn như cũ ôm Lãnh Loan Loan hướng tới chỗ con tuyết lang đi
đến.
"Nhường một chút." Lãnh Loan Loan
hướng tới đám người vây xem vẫy tay, hô.
Những người nọ quay đầu nhìn nàng liếc mắt
một cái, ánh mắt rơi xuống trên người Thủy Dao đang ôm nàng. Ở đâu lại tới một
lớn một nhỏ hai mỹ nữ, cư nhiên cũng xen vào việc này.
"Tiểu cô nương, nơi này là đang bán
sói, muốn chơi, đổi chỗ khác đi." Người nào đó nói, ánh mắt mọi người lại nhìn
về phía con tuyết lang.
Ai da da, dám nói nàng như vậy.
Lãnh Loan Loan không vui chau lại đôi lông
mày khéo léo. Tốt lắm, đám người kia dám chọc tới nàng. Bàn tay nhỏ bé vung
lên, mọi người đang lúc cao hứng chỉ cảm thấy có dẫn lực mạc danh đánh về phía
bọn họ, kéo bọn họ lui về phía sau. Nguyên bản ba tầng trong, ba tầng ngoài đám
người nhất thời tản ra, trống không, chỉ còn lại thanh sam nam tử cùng tuyết
lang bị giam ở trong lồng sắt.
"Như vậy là được rồi nha, phải kính
già yêu trẻ."
Lãnh Loan Loan đắc ý cười, bàn tay nhỏ bé
ngăn lại. Thủy Dao ôm nàng, đi tới.
"Ê, các người sao lại bỏ đi rồi?"
Nói đến nước miếng tung bay thanh sam nam tử đột nhiên phát hiện đám người cư
nhiên đều tản ra, khó hiểu hướng tới mọi người hỏi.
Mọi người ú ớ, bọn họ căn bản không nhúc
nhích được, ngay cả nói cũng nói không ra lời. Vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, sẽ không
phải bị thứ quỷ quái nào đó ám chứ.
Trong lồng sắt tuyết lang nhìn đến Lãnh
Loan Loan ra tay ở phía sau, trong tròng mắt đỏ rực xẹt qua một tia sáng. Nữ oa
này cư nhiên không phải nhân loại, như vậy hắn có hi vọng sao? Hay là tiếp đón
mình lại là chuyện tàn khốc hơn?
"Này, con sói này, bổn tiểu thư
muốn." Lãnh Loan Loan cũng không dài dòng, trực tiếp nói với thanh sam nam
tử.
"Ngươi ——" thanh sam nam tử trào
phúng nhìn Lãnh Loan Loan, "Tiểu cô nương, ngươi cho là Tửu gia gia ta
đang diễn kịch sao? Đây chính là một con sói thật sự, ngươi mua được không?"
Miệng Lãnh Loan Loan giật giật, lại tới một
tên muốn chết. Nguyên bản nàng còn muốn tiêu tiền, hiện tại nàng quyết định một
phân tiền cũng không cho cái thứ người này.
"Thủy Dao, tới đem nó xuống."
Thủy Dao gật đầu, đem Lãnh Loan Loan đặt ở trên
mặt đất. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, hướng tới cái lồng sắt ở trên
cao vài thước kia bay đến.
"Này, các cô muốn làm gì?"
Thanh sam nam tử nhìn thấy Thủy Dao phi
thân lên cứu tuyết lang, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Thân ảnh nhoáng lên một
cái, cuối cùng cũng theo lên. Nguyên bản chỉ có chút công phu bại hoại.
Lãnh Loan Loan cười nhạo, thân thủ hướng
tới phía sau thanh sam nam tử vung lên. Phịch một tiếng, nam tử bị dẫn lực mạc
danh kéo xuống ném lên đất.
"Chủ tử." Cùng lúc đó, Thủy Dao
đã đem cả lồng sắt thuận lợi xách xuống.
Đám người bị điểm huyệt trợn mắt há hốc
mồm, mỹ cô nương kia cư nhiên lợi hại như vậy, xem nàng gầy teo yếu ớt, không
nghĩ tới lại có thể di chuyển một cái lồng sắt cồng kềnh như vậy.
"Đi thôi."
Lãnh Loan Loan gật đầu một cái, Thủy Dao
mang theo lồng sắt theo phía sau nàng rời đi.
"Này, để con sói của ta lại."
Phía sau, thanh sam nam tử không ngừng kêu
gào, nhưng đổi lại thân ảnh càng ngày càng đi xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét