Bầu trời xanh thẳm, mây trắng như tuyết.
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, chiếu xuống
đại địa.
Ven đường Sắc Vi Hoa nở rộ đến loá mắt,
đoạt đi sắc màu rực rỡ của các loại hoa cỏ khác.
Đông
cung
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đang hóng mát,
một người ngồi ở phía sau thư trác xem sách, một người thì nằm trên ghế mát, cặp
mắt híp lại.
Trong phòng tĩnh lặng, nhưng lại ấm áp khác
thường.
"Thái tử điện hạ."
Ngoài điện vang lên một âm thanh lanh lảnh
được đè thấp, phá vỡ bầu không khí ấm áp trong phòng.
"Vào đi." Dạ Thần đặt sách trong
tay xuống, nhìn Lãnh Loan Loan tựa như con mèo nhỏ ăn no nằm ngủ trên ghế. Bạc
thần khêu gợi nhếch lên làm thoáng hiện tia cười sủng nịch, thanh âm lại thản
nhiên hướng ra ngoài nói.
"Tham
kiến điện hạ, Thái Tử Phi."
Một tiểu thái giám áo xanh đi đến, hướng
tới hai người hạ eo vấn an.
"Có chuyện gì không?" Đôi mắt màu
tím của Dạ Thần nhìn tiểu thái giám, thản nhiên hỏi.
"Hồi điện hạ, vừa rồi có vị tiểu công
công giao cho nô tài một phong thư, nói là đưa cho ngài." Thái giám nói
xong, tiến lên vài bước, hai tay trình lên phong thư.
Dạ Thần nghi ngờ liếc hắn ta một cái, tiếp
nhận phong thư nhìn xem, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Màu tím trong đồng tử xẹt
qua một đạo phức tạp quang mang. Không nghĩ tới đường huynh cư nhiên trực tiếp
tìm tới cửa, thế nhưng vì sao người hắn tìm là Cửu nhi? Mâu quang nhìn về phía
Lãnh Loan Loan mắt vẫn khép hờ như cũ.
"Làm sao vậy?" Cảm giác được ánh
mắt của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan mở mắt.
"Ngươi đi xuống trước." Dạ Thần
trước hướng tiểu thái giám phất phất tay.
"Dạ, nô tài cáo lui."
Tiểu thái giám hướng tới Dạ Thần cúi đầu
xuống, xoay người rời đi.
Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, vẻ mặt phức
tạp giơ giơ phong thư trong tay. Màu tím trong mắt trở nên u ám, nói với nàng:
"Lạc vương gởi thư."
"Ồ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, hắn
ta quả thật tự mình tới cửa. Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Dạ Thần, tự nhiên ngồi
lên đùi hắn, làm ổ trong ngực hắn. Ánh mắt liếc nhìn phong thư hắn cầm trên tay,
lướt qua nội dung sơ lược.
"Hắn hẹn gặp chúng ta ở Phong Vũ đình ngoại
thành."
"Ừ." Dạ Thần khẽ gật đầu, trong
lòng không có cách nào cao hứng. Huynh trưởng lúc nhỏ, bạn cùng chơi, hiện tại
gặp lại cũng không phải là ôn chuyện, mà là đối địch.
"Không nên nghĩ nhiều quá." Cái
đầu nhỏ của Lãnh Loan Loan nhích tới gần ngực Dạ Thần, hiển nhiên đã nhìn thấu
tâm tình của hắn. "Hắn ta hiện tại đã không phải là người trong trí nhớ của
chàng, nếu mềm lòng, tất sẽ khiến phụ hoàng chàng thậm chí bách tính Nguyệt
Diễm chịu khổ nạn, chẳng lẽ chàng tình nguyện chứng kiến cảnh như vậy
sao?"
"Không." Dạ Thần lắc đầu, trong
tử đồng xẹt qua một đạo kiên định quang mang. Cửu nhi nói đúng, hắn không nên tiếp
tục để tâm tư cá nhân quấy nhiễu, hiện tại đường huynh đã không còn là huynh
trưởng trân trọng bảo vệ hắn. Vì phụ hoàng, cũng vì giang sơn Nguyệt Diễm, bách
tính yên bình, hắn phải buông xuống cảm tình của cá nhân mình.
"Đi thôi, đi tìm Phong Ly."
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn quét sạch vẻ
mặt u buồn. Ôm lấy Lãnh Loan Loan, đi ra ngoài.
Lãnh Loan Loan uốn trong ngực hắn, hưởng
thụ cỗ kiệu di động. Bất quá nhắc tới Trữ Phong Ly nham hiểm kia, nàng thật ra
cảm thấy tên đó kỳ thật chơi đùa rất vui, hơn nữa thích nhìn đến bộ dáng kinh
ngạc của hắn ở trước mặt mình. Một bên được Dạ Thần ôm đi, nàng vẫn không quên nói
với Thủy Dao cùng con sói kia.
"A Dao, Tuyết Lang, đuổi theo."
Thủy Dao cùng Tuyết Lang nhìn nhau cười, một
người một sói đi theo.
Ánh mắt Dạ Thần đảo qua bọn họ, trong lòng
lại xuất hiện một tia nghi hoặc:
Tại sao màu mắt của con sói này cùng Kiếm
Ngâm kia giống nhau như vậy? Mà Kiếm Ngâm kia đã đi đâu rồi?
. . . . . .
Mái cong lưu ly, trụ đỏ ngói xanh.
Một tòa Giang Nam viện uyển lịch sự tao nhã mà lại
mang khí thế bàng bạc tọa lạc tại khu
vực phồn hoa nhất của Nguyệt Diễm hoàng thành, nơi này là phủ đệ giàu nhất của Nguyệt
Diễm quốc.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần, theo
sự dẫn dắt của quản gia Trữ phủ, một đường thưởng thức cảnh trí trong phủ. Giả
sơn lương đình, ao sen thuỷ tạ, hành lang uốn lượn thẳng vươn ra, làm lộ rõ
những chỗ tài tình của viện lạc.
"Thiếu gia, Dạ công tử đến."
Đi đến một khoảnh sân tao nhã, đứng ở ngoài
phòng, quản gia hướng tới bên trong bẩm báo.
"Mau mời bọn họ tiến vào." Trong
phòng truyền đến tiếng nói của Trữ Phong Ly.
"Dạ công tử, mời." Quản gia hướng
tới Dạ Thần làm tư thế mời.
Dạ Thần khẽ gật đầu, ôm Lãnh Loan Loan, dẫn
theo một người một sói ở phía sau đi vào.
"Thần." Trữ Phong Ly đang ngồi ở đại
sảnh, vừa thấy bọn họ tiến vào, lập tức đứng lên. Đầu tiên là mỉm cười hướng tới Dạ Thần khẽ gật đầu, sau lại đem
ánh mắt dừng lại ở trên người Lãnh Loan Loan đang ở trong ngực của hắn.
"Tiểu
Thái Tử Phi, chúng ta lại gặp mặt."
Lãnh Loan Loan nhướng nhướng mày, khóe môi
gợi lên, tự tiếu phi tiếu theo dõi hắn.
"Không thể nào nha, nhìn ra được Trữ
công tử rất muốn gặp bản Thái Tử Phi."
"Ngươi ——" Trữ Phong Ly há hốc
mồm, quả thực không nghĩ tới nàng có thể nói như vậy.
Thủy Dao cùng Tuyết Lang nhìn nhau cười nhẹ,
Trữ công tử này tựa hồ nhất định luôn thua trước chủ tử.
"Quên đi, không nói với nàng."
Trữ Phong Ly lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Dạ Thần."Thần, bên kia có
phải có động tĩnh gì rồi không?"
"Ừ." Dạ Thần khẽ gật đầu, cặp mắt
tím dần dần thẫm lại.
"Lạc vương hẹn gặp chúng ta."
"Ồ?" Trữ Phong Ly biểu tình cũng
nghiêm túc, "Hắn là có ý tứ gì? Hay là có quỷ kế?"
Dạ Thần lắc đầu, hắn tất nhiên là biết có
lẽ là bởi vì Cửu nhi mà dựng lên. Bất quá hắn cũng không muốn cho Phong Ly
biết.
"Có lẽ đi."
"Vậy bây giờ chúng ta ——" Trữ
Phong Ly nhìn về phía hắn.
Lãnh Loan Loan hơi nhếch môi, trước khi Dạ
Thần mở miệng:
"Nếu người ta đã chủ động xuất chiêu,
chúng ta tất nhiên là tiếp chiêu."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét