"Ngươi
——"
Kỷ Thanh Ngữ run run chỉ vào Sở Phàm, không
nghĩ tới hắn cư nhiên đem tất cả sự tình run rẩy nói ra.
"Kỷ Thanh Ngữ, ngươi bây giờ còn lời
gì để nói?"
Hoàng đế cùng Dạ Thần đều thực khiếp sợ,
không nghĩ tới luôn làm cho người ta có cảm giác ôn nhu, nhã nhặn trầm tĩnh Ngữ
quận chúa lại là người ác độc như thế. Trong tử đồng giống nhau của hai người
hiện lên tia chán ghét, càng hận vì đã bị nàng lừa bịp.
"Hoàng thượng thứ tội." Kỷ Thanh
Ngữ quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống, cầu xin tha thứ.
"Thứ tội?" Mắt của Dạ Thần biến
đổi, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm. "Khi ngươi ám sát Thái Tử Phi có
nghĩ đến sẽ có kết quả này không?" Thật sự là tri nhân tri diện bất tri
tâm, hoàn hảo tra được nàng ta là kẻ chủ mưu phía sau. Nếu không, sau này chẳng
phải là muốn đem hung thủ đặt bên người sao?
"Bệ hạ, hiện tại hung thủ đã tìm được.
Ngài cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ?"
Đôi mắt xanh của Xà Vương lạnh lùng nhìn
lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, cơ hồ là đang dùng ánh mắt lăng trì nàng. Cần phải dùng
tới não mới đối phó được với nữ nhi bảo bối của hắn, không chỉnh chết ngươi,
hắn liền uổng là Xà Vương.
Hoàng đế chau mày, Kỷ Thanh Ngữ là cháu gái
của Hoàng hậu, là nữ nhi bảo bối của Định Viễn Hậu, thân phận cũng là hết sức
quan trọng. Nếu giết nàng, chỉ sợ sẽ khiến Định Viễn Hậu bất mãn, dẫn đến ở bên
ngoài gây sự. Thế nhưng nếu không xử phạt nàng, chỉ sợ lại không cấp Mộng La
quốc một câu trả lời thỏa đáng, càng sẽ dẫn tới hai nước khai chiến.
"Việc này ——" hắn thật đúng là
đau đầu.
"Đem nàng ném vào Vạn Xà Quật (hầm
rắn)." Lãnh Loan Loan thân thể nho nhỏ uốn ở trong lòng Dạ Thần, môi anh
đào khẽ phác thảo, trong cặp mắt sáng ngời kia xẹt qua một đạo tàn nhẫn, lạnh
lùng nói.
"Không ——" Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ
nhìn Lãnh Loan Loan, tiểu oa nhi này là ma quỷ. Nàng không muốn bị ném vào Xà
Quật, nàng ghét rắn. Hai chân quỳ xuống đất bò đến bên chân Hoàng đế, cúi đầu
cầu xin tha thứ.
"Hoàng thượng, Ngữ nhi biết sai rồi.
Ngài tha cho Ngữ nhi lần này đi."
"Hừ
——"
Xà Vương hừ lạnh một tiếng, ý tứ hàm chứa uy
hiếp rất mạnh.
"Phụ hoàng, vương tử phạm tội cũng như
thứ dân. Huống chi Ngữ quận chúa ám sát là Thái Tử Phi, là con dâu ngài, nếu
không xử phạt, không thể ăn nói với người đời."
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, màu tím thăm
thẳm trong đôi mắt nhìn Kỷ Thanh Ngữ không có một chút thương hại, hắn càng hận
không thể đem nữ nhân gây sóng gió này lập tức lôi ra chém. Miễn cho nàng ta
gây họa cho người khác.
"Thái tử biểu ca ——" Nghe thấy
lời nói lãnh khốc của Dạ Thần, Kỷ Thanh Ngữ ngưng lại lời cầu xin. Ngẩng đầu chằm
chằm nhìn vào khuôn mặt lãnh tuấn của hắn, tựa như đây là lần đầu tiên nhận
thức hắn. Người lãnh khốc như thế chính là nam nhân mình đã theo đuổi, ái
mộ sao? Hắn cư nhiên tàn nhẫn như thế.
"Vì sao? Huynh biết rõ muội yêu huynh,
lại đối xử với muội như vậy?" Lên án nhìn Dạ Thần, ngón tay bỗng nhiên chỉ
vào Lãnh Loan Loan, vẻ mặt trở nên dữ tợn. "Tiểu oa nhi này có điểm nào
tốt? Huynh lại vì ả ta mà muốn giết muội? Muội chính là muốn giết ả ta, ai bảo ả
ta đoạt đi huynh?"
Dạ Thần không nói gì, hắn cho tới bây giờ
không cho nàng hứa hẹn, cũng không có chỗ nào khiến nàng ta hiểu lầm, chỉ có
thể nói hết thảy đều là nàng ta một bên tình nguyện, cùng mình không quan hệ.
Xà Vương cùng Xà Hậu bộ dạng dò xét, nguyên
lai hết thảy đều là con rể nhân loại của bọn họ gây họa. Ai bảo hắn rất ưu tú chứ?
"Ngươi sai rồi." Lãnh Loan Loan đột
nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thanh Ngữ, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt
dữ tợn của Kỷ Thanh Ngữ. "Thần cho tới bây giờ cũng không phải của ngươi,
ta cần gì phải đoạt? Hết thảy đều là bản thân mình đa tình, chẳng trách người
khác."
"Ngươi ——" Lời nói của Lãnh Loan
Loan khiến cho Kỷ Thanh Ngữ bị đả kích lớn. Không, nàng không thừa nhận. Rõ
ràng là xú nha đầu này đoạt đi Thái tử biểu ca của nàng, đoạt đi ngai vàng Thái
Tử Phi của nàng. Là như vậy, chính là như vậy.
"Ngươi nói bậy, biểu ca là của ta. Vị
trí Thái Tử Phi cũng là của ta, ngươi là kẻ xâm lược, là cường đạo. Ta muốn kêu
cô cô bắt ngươi lại. . . . . ."
Nàng, vẻ mặt rõ ràng đã có chút không bình
thường.
Hoàng đế nghe nàng nhắc đến Hoàng hậu, ánh
mắt bỗng nhiên sáng ngời.
"Mau, đi mời Hoàng hậu đến."
"Vâng"
Một lát sau, Thái hoàng cùng Hoàng hậu đến
cùng một lúc.
"Tham kiến Hoàng thượng." Hoàng
hậu hướng Hoàng đế vấn an.
"Hoàng thượng, đây là đang làm gì vậy?"
Hoàng thái hậu nhìn Kỷ Thanh Ngữ đang quỳ trên mặt đất, kinh hãi. "Ngữ nhi
sao lại quỳ trên đất?"
"Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Ngữ quận chúa
phái người ám sát Cửu nhi, các người xem nên xử phạt nàng ta như thế nào."
Dạ Thần ở trước mặt Hoàng đế, không khách khí mở miệng nói.
"Cái gì?" Hoàng thái hậu cùng
Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, "Điều này sao có thể? Nhất định là nhầm rồi,
Ngữ nhi sao có thể phái người ám sát Thái Tử Phi chứ?" Ngữ nhi luôn ôn
nhu, săn sóc, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
"Mẫu hậu, Hoàng hậu, chứng cớ vô cùng
xác thực. Hơn nữa chính nàng cũng thừa nhận." Hoàng đế nói.
"Cái gì?" Hai người thật sự mông
lung.
"Hoàng thượng, Ngữ nhi nhất định là
nhất thời hồ đồ, thần thiếp cầu người tha cho nàng lần này đi." Lấy lại
tinh thần, Hoàng hậu bịch một tiếng quỳ xuống trước Hoàng đế. Tuy rằng nàng
cũng chấn kinh Ngữ nhi cư nhiên lại ra tay ám sát Lãnh Loan Loan, nhưng là hiện
tại trọng yếu nhất là bảo trụ tánh mạng của nó.
"Hoàng hậu có ý tứ là muốn bao che
hung thủ?" Xà Vương không chờ Hoàng đế trả lời, liền không khách khí hỏi.
Môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng cười nói."Xem ra quý quốc là muốn cùng Mộng
La ta khai chiến?" Hắn sẽ hạ lệnh để cho tất cả rắn đều bò ra, không cắn
chết các ngươi cũng hù chết các ngươi, hừ hừ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét