Đông cung. Tân phòng
Chữ hỷ đỏ thắm, trên mâm gỗ đựng đầy lạc
rang, mâm trái cây đựng đủ loại hạt sen, cùng bình mỹ tửu bằng sứ trắng. . . .
Dưới sự vây quanh của cung nữ, ma ma, Dạ
Thần ôm Lãnh Loan Loan về tới tân phòng.
Một căn phòng tràn ngập màu đỏ làm người ta
cảm thấy hoan hỉ cùng xúc cảm mãnh liệt.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan khẽ ngồi xuống
mép giường, tử đồng nhìn nàng, bàn tay thon dài ôn nhu cầm lấy bàn tay nhỏ bé
của nàng, giống như đối đãi với một tiểu muội muội khả ái. Sủng nịch nói:
"Cửu nhi, ta ra ngoài tiếp đón tân
khách. Nàng trước ở trong phòng chờ ta, nếu đói bụng thì bảo cung nữ chuẩn bị
thức ăn cho nàng."
"Đi đi, đi đi."
Lãnh Loan Loan khoát tay áo, nàng chưa bao
giờ lại bạc đãi bản thân mình. Bất quá lại nói tiếp hôm nay Dạ Thần quả thật
càng tuấn mỹ, một thân hỉ bào đỏ thắm, cổ tròn, viền cổ cùng cổ tay áo đều dùng
tơ vàng buộc quanh. Áo bào rũ xuống một cách tự nhiên, phiêu dật như tiên giáng
trần. Vạt áo thêu cự long uốn lượn lại làm cho hắn tản ra hơi thở tôn quý. Quang
mang ôn nhu trong đôi mắt tím khiến người ta mê say, nàng lại tán thưởng bản
thân mình một cái. Thật tinh mắt, vì tự mình tìm được tướng công tốt. Muốn tướng
mạo có tướng mạo, muốn tài có tài, muốn thân phận là có thân phận, tuyệt . . .
.
"Ta đi đây."
Dạ Thần xoay người hướng tới cung nữ phân phó đặc biệt chăm sóc Thái Tử Phi, sau đó thân ảnh lửa đỏ biến mất trong
phòng.
Ma ma, cung nữ cũng là lần đầu nhìn thấy
hôn lễ như vậy, tân nương như vậy, rất là kinh ngạc. Hiện tại đều ngoan ngoãn
đứng trong phòng, cùng đợi Thái Tử Phi phân phó.
Lãnh Loan Loan lãnh đạm quét mắt nhìn mấy
người đó một cái, giống như cây cột đứng ở đó là muốn gì chứ?
"Các ngươi đi xuống đi, ta hiện tại
không cần các ngươi hầu hạ."
"Dạ, nô tỳ cáo lui."
Ma ma, cung nữ hướng tới Lãnh Loan Loan khom
người, đều lui ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa tân phòng lại.
"A Dao." Lãnh Loan Loan hướng vào
khoảng không khẽ kêu.
Trong phút chốc, một đạo bạch quang hiện ra.
Thân ảnh Thủy Dao xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Công chúa có gì phân phó?"
"Ngươi ẩn thân đến đại điện nhìn một chút,
nhìn xem có chuyện gì bất thường không?"
Lãnh Loan Loan mắt đen híp lại, nếu như
không tính sai. Thái Hậu, Hoàng hậu, còn có Kỷ Thanh Ngữ kia đều sẽ không dễ
dàng chịu thua như vậy, chỉ sợ vài người có thể giở một chút mánh khóe. . . .
Bất quá, nếu các nàng tự mình muốn tìm chết. Nàng không ngại giúp các nàng sớm
đi gặp Diêm Vương.
"Vâng"
Thủy Dao gật đầu, nhoáng một cái, thân ảnh
màu trắng biến mất không thấy đâu.
Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía toàn một màu
đỏ, phấn môi giơ giơ lên, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại đội mũ phượng,
choàng khăn quàng vai đỏ thắm. Nhớ rõ lúc ở hiện đại, nàng khát khao gặp được
người yêu mến, sau đó mặc áo cưới trắng tinh cùng hắn hoa văn màu thủy tinh, giáo
đường trang nghiêm, lắng nghe mục sư cử hành hôn lễ chúc phúc. . . . . .
Lắc lắc đầu, có lẽ hết thảy đều là vận mệnh.
Gỡ xuống mũ phượng đội trên đầu, hỉ bào hoa
lệ trên người, thân thể nho nhỏ ngã lên chiếc giường mềm mại. Ngáp một cái,
nàng trước hảo hảo ngủ một giấc. Hôn lễ hôm nay hành hạ nàng quá sức.
. . . . . .
Đại điện, hôn yến bắt đầu.
Vương công đại thần nâng tửu bôi hướng tới
Dạ Thần chúc mừng hắn. Đương nhiên, trong đó chân tâm hầu như không có. Dù sao theo
bọn họ, Thái tử khí vũ phi phàm thú một tiểu nữ oa vốn là sự kiện tương đương chuyện
cười.
Dạ Thần mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày, trên
khuôn mặt nở nụ cười nhẹ hiếm thấy, cùng mọi người chạm cốc.
Kỷ Thanh Ngữ cùng vài thiên kim của các
vương công đại thần ngồi cùng một chỗ, một bàn nữ tử vẻ mặt cũng không quá vui
vẻ.
"Thật buồn cười, Thái Tử Phi lại bị
một tiểu oa nhi chiếm lấy." Mỗ nữ lắc lắc đầu tóc nói nhỏ, "Đáng
thương cho Thái tử gia của chúng ta, cuộc sống sau này chỉ có thể mặt đối mặt
với một đứa con nít miệng còn hôi sữa."
"Đúng vậy a, nghe đồn Thái Tử Phi kia
là Xà Thần chuyển thế, nhưng trời biết nàng ta đến tột cùng là Xà Thần chuyển
thế hay là xà yêu?" Một nữ tử y phục vàng nhạt cũng thở dài, khi nghe phụ
thân nói ra chuyện này nàng quả thực không thể tin được vào tai mình. Đệ nhất
tài tử Nguyệt Diễm quốc, đệ nhất mỹ nam tử - Thái tử cư nhiên thú một đứa con
nít sáu tuổi, đây quả là tin tức quá động trời đi.
"À, Ngữ quận chúa, Thái hoàng, Hoàng
hậu không phải rất thích nàng sao? Tại sao không lập nàng làm Thái Tử Phi chứ?"
Một nữ tử khác nhìn Kỷ Thanh Ngữ, hỏi.
"Đúng vậy a, Ngữ quận chúa xinh đẹp,
lại ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, tài hoa hơn người. Nàng cùng Thái tử là trời
sinh một đôi." Nữ tử vàng nhạt nhìn như vì Kỷ Thanh Ngữ cảm thấy giận dữ
bất bình, kì thực trào phúng nàng.
Nghe lời nói của mấy người đó. trong lòng Kỷ
Thanh Ngữ hận đến phát điên. Ngoài mặt lại miễn cưỡng tươi cười, hướng tới mấy
người cười cười:
"Lý tiểu thư, Hà tiểu thư nói đùa. Lời
này nếu để cho người khác nghe được, chỉ sợ sẽ khiến Thái Tử Phi tức
giận."
"Quận chúa nói rất đúng, ta là lỡ lời."
Mấy nữ nhân nhớ tới hôm nay tiểu thái phi
kia tính tình dữ dằn, quả thật hoảng sợ. Không khỏi nhìn chung quanh, chỉ sợ bị
những người khác nghe thấy.
"Chư
vị tiểu thư cứ từ từ dùng, Kỷ Ngữ ra ngoài hít thở không khí."
Kỷ Thanh Ngữ thật sự không muốn nghe các
nàng nói nữa, đứng dậy miễn cưỡng hướng tới các nàng cười cười, sau đó bước ra
ngoài.
Đi ra đại điện, Kỷ Thanh Ngữ đi đến một nơi
phía sau hòn giả sơn. Hướng tới nơi nào đó đạm thanh nói :
"Xuất hiện đi."
Một thân ảnh màu đen nhoáng lên một cái,
xuất hiện ở trước mặt nàng. Hé ra mặt nạ màu trắng che khuất khuôn mặt, chỉ lộ
miệng cùng đôi mắt hẹp dài lộ ra lãnh quang trong đêm tối.
"Tham kiến quận chúa."
Kỷ Thanh Ngữ khẽ gật đầu, mâu quang đảo qua
hắn. Ám vệ này là phụ thân lưu lại trong cung bảo vệ mình, hiện tại vừa vặn có
chỗ dùng đến hắn.
"Bản quận chúa muốn ngươi làm một
chuyện."
Hắc y nhân nhìn nàng, khẽ gật đầu.
"Giết Thái Tử Phi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét