"Hoàng hậu có ý tứ là muốn bao che
hung thủ?" Xà Vương không chờ Hoàng đế trả lời, liền không khách khí hỏi.
Môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng cười nói."Xem ra quý quốc là muốn cùng Mộng
La ta khai chiến?" Hắn sẽ hạ lệnh để cho tất cả rắn đều bò ra, không cắn
chết các ngươi cũng hù chết các ngươi, hừ hừ!
Nghe thấy lời nói của Xà Vương, Hoàng đế,
Thái Hậu, Hoàng hậu đều sửng sốt. Bọn họ lo lắng nhất đúng là hai nước phát
sinh chiến sự. Hiện tại Mộng La Hoàng đế cũng đã công khai rõ ràng nếu bọn họ
không xử phạt Kỷ Thanh Ngữ, hắn sẽ khai chiến.
"Mộng La Bệ hạ xin bớt giận, trẫm tự
nhiên sẽ theo lẽ công bằng xử lý, tuyệt không làm việc thiên tư."
Hoàng đế vội vàng tỏ thái độ, Thái Hậu,
Hoàng hậu mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn là bất đắc dĩ. Dù sao giang sơn xã
tắc lớn hơn hết thảy. Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Thanh Ngữ, ánh mắt
nhịn không được dâng lên nỗi chua xót. Trong lòng đối với Lãnh Loan Loan hận
cũng càng thêm sâu.
"Người tới, đem Kỷ Thanh Ngữ kéo xuống
cho Trẫm, nhốt vào Thiên Lao, đợi xử phạt sau."
"Chậm đã ——" Lãnh Loan Loan giơ
tay ngăn lại mệnh lệnh của Hoàng đế. Hay cho đợi xử phạt sau, nếu đoán không
sai, Hoàng hậu sẽ nghĩ hết thảy biện pháp để cứu Kỷ Thanh Ngữ, nàng sẽ để bà ta
thực hiện được sao? Hừ!
"Nếu nàng ấy ám sát là ta, đương nhiên
nên giao cho ta xử lý."
"Việc này ——"
"Có ý khác?" Chau lại lông mày,
lạnh lùng uy hiếp nói. Dám nói nữa chữ không, tiêu diệt ngươi.
"Không, không có." Hoàng đế nhìn
Xà Vương rồi lướt đến mâu quang, vội vàng xua tay. Mặc dù có điểm uất ức, nhưng
vì để hai nước bất khởi chiến tranh, không để dân chúng chịu khổ, hắn uất ức
một chút lại có làm sao. Không phải sợ Nguyệt Diễm đánh không lại Mộng La, mà
là một khi khai chiến, dân chúng tất phải lưu lạc khấp nơi, sống trong chiến
loạn.
"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan hài
lòng gật đầu, mâu quang quét về phía Kỷ Thanh Ngữ, nhìn nàng ta vẻ mặt đã có
chút hốt hoảng, khẽ cong môi, ai bảo ngươi học không ngoan, luôn muốn khiêu
chiến kiên nhẫn của bản công chúa, hiện tại rơi vào kết cục này cũng là gieo
gió gặt bảo.
"A Dao, lôi nàng ta đến đây cho bản
Thái Tử Phi."
"Vâng"
Thủy Dao bước lên trước, trực tiếp kéo Kỷ
Thanh Ngữ từ trên đất lên. Nàng cũng không phải là loại nam tử nhân loại, cũng sẽ
không biết cái gì thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân này cư nhiên dám phái người
ám sát công chúa, nàng cũng muốn một chưởng giết chết ả ta.
"Cửu công chúa, cô sẽ xử phạt Ngữ nhi thế
nào?"
Hoàng hậu lo lắng nhìn Kỷ Thanh Ngữ tinh
thần hoảng hốt, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi Lãnh Loan Loan. Chờ đó,
ngươi đồ tiểu nha đầu này, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời hôm nay.
"Xử phạt như thế nào, ta đều có biện
pháp. Không cần Hoàng hậu nương nương phải quan tâm."
Lãnh Loan Loan dựa vào Dạ Thần, nhìn vẻ mặt
không cam lòng lại bất đắc dĩ của Hoàng hậu lành lạnh nói.
"Ngươi ——" Hoàng hậu trừng nàng,
"Ngươi đã là chính phi của Dạ Thần, hiện tại cũng nên gọi ta một tiếng mẫu
hậu chứ?"
"Ngươi thừa nhận ta đây là con dâu
sao?" Không khách khí phản bác lại.
"Ngươi
——"
Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng, nhưng
lại không thể không thừa nhận bà từ đầu tới cuối không đem Lãnh Loan Loan để
vào mắt. Càng đừng nói đem một oa nhi sáu tuổi trở thành con dâu mà đối đãi.
"Hiện tại hung thủ đã bắt được, chư vị
phải chăng nên trở về rồi?" Lãnh Loan Loan hưởng thụ khuôn mặt Hoàng hậu
biến hóa một trận trắng một trận xanh, hướng tới mấy người phất phất tay, không
khách khí đuổi người.
"Cửu nhi, con muốn làm thế nào?"
Hoàng đế bắt chước Dạ Thần gọi nhũ danh Lãnh
Loan Loan, tay chỉ vào Kỷ Thanh Ngữ. Hắn lo lắng vạn nhất giết chết nàng ấy, Định
Viễn Hậu không thuận theo, khởi binh tạo phản thì làm sao? Như vậy cũng sẽ khiến
cho dân chúng chịu khổ.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn, nể tình không bắt
bẻ từ hắn gọi, coi như là ngầm thừa nhận. Bàn chân nhỏ quơ quơ, không chút để ý
trả lời:
"Yên tâm, ta sẽ không giết chết nàng
ta." Nhưng không bảo đảm không tàn phế.
"Vậy là tốt rồi." Hoàng đế khẽ
gật đầu, chỉ cần không chết là được rồi. Trước tiên đem tin tức phong tỏa, Định
Viễn Hậu tự nhiên cũng không biết được. Hắn bỗng nhiên xoay người, hướng tới
người bên cạnh lớn tiếng phân phó:
"Chuyện hôm nay, nếu ai dám truyền ra
ngoài, trẫm chém đầu kẻ đó."
"Vâng" chúng cung nữ, thái giám
quỳ xuống đất, thấp thỏm đáp.
"Mặt khác, tuyên bố với bên ngoài hung
thủ đả thương Thái Tử Phi là một giang hồ tặc nhân trà trộn vào Hoàng cung, đã
bị tru diệt."
"Nô
tài tuân mệnh."
"Hoàng hậu." Hoàng đế nhìn về phía
Hoàng hậu vẻ mặt không cam lòng, lời nói mang theo vẻ uy hiếp."Nàng biết
nên làm thế nào chứ?"
"Dạ, thần thiếp cái gì cũng không
biết." Hoàng hậu áp chế không phục trong lòng đáp.
"Tốt lắm." Hoàng đế gật đầu.
"Các ngươi nên đi rồi." Lãnh Loan
Loan lại khoát tay áo, thúc giục. Nàng cũng không muốn xem bọn hắn ở đây diễn
kịch.
"Cửu nhi, vậy con nghỉ ngơi đi. Trẫm
cùng mẫu hậu, Hoàng hậu đi trước."
Sau khi Hoàng đế hướng tới Lãnh Loan Loan,
Xà Vương, Xà Hậu cáo biệt, liền dẫn Thái Hậu, Hoàng hậu rời đi.
"Cửu nhi, bây giờ ả ta con muốn xử lý
như thế nào?" Xà Vương hỏi nàng.
"À." Lãnh Loan Loan vuốt ve cái
cằm khéo léo, mắt to đảo tròn."Trước hủy dung nhan nàng ta, sau đó ném vào
trong Xà Quật. Lưu lại cũng chỉ lãng phí, chi bằng cho rắn ăn."
"Hít ——"
Cung nữ, thái giám nghe thấy lời nói của
Lãnh Loan Loan không khỏi hít một hơi lạnh, Thái Tử Phi này cũng quá tàn nhẫn đi.
"Cửu nhi, không tốt đâu." Dạ Thần
cũng cả kinh, thấy Lãnh Loan Loan nói chuyện bình tĩnh, cảm giác nàng làm việc
này rất đỗi bình thường, cuộc sống của nàng trước kia đến tột cùng là như thế
nào?
"Không tốt sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng
đầu nhìn Dạ Thần, khẽ gật đầu, cũng đúng, rất là tàn nhẫn, nàng ta lại không
giết cả nhà mình, không đáng.
"Vậy để nàng ta nhịn đói nàng ba ngày,
sau đó đưa đi làm nô lệ."
"Cái này ——"
"Không cho phép có ý kiến."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét