6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 84

Chương 84: Trước giờ Mão ( thượng ) 


Tươi sáng sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, bao phủ cả gian phòng trong một tầng ánh vàng rực rỡ lóa mắt.

Hoa cỏ tươi mát theo gió sớm đồng loạt ùa vào, cả gian phòng tràn ngập hương thơm.

Màn giường trắng khẽ lay động, trên tấm bình phong là bạch y, hồng sam được vắt lên nhau.

Trên giường, thân thể nho nhỏ uốn trong lồng ngực ấm áp. Ngủ say sưa, tối hôm qua bởi vì mấy con chuột nhỏ kia xông tới, cũng giằng co không ít thời gian.

Nguyên bản nam nhân đang ngủ say lông mày bỗng chau lại, ngay sau đó mở mắt. Đôi mắt tím có mấy phần mê hoặc. Sau đó gian phòng sáng ngời làm cho hắn nhất thời thanh tỉnh không ít, đã trễ thế này sao. Mâu quang nhìn Lãnh Loan Loan đang uốn trong lòng, nỉ non nói:

"Ta tối hôm qua ngủ say như vậy sao?"

Tuấn mi chau lại sâu hơn, hắn dường như cảm giác mình đã ngủ rất lâu. Chuyện này trước nay chưa từng có, hay là hắn bị người hạ độc?

Lãnh Loan Loan từ lúc Dạ Thần tỉnh lại nháy mắt cũng đã tỉnh, nhưng vẫn không động đậy. Thân thể nho nhỏ rúc sâu hơn vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, có chút tham lam độ ấm cùng hơi thở đã quen thuộc. Thẳng đến nghe thấy Dạ Thần thì thào tự nói, nàng mới động động.

"Cửu nhi, nàng đã tỉnh?" Dạ Thần cảm giác được động tác của Lãnh Loan Loan, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy tiểu nhân nhi mở to cặp mắt sáng ngời. Vừa tỉnh ngủ khuôn mặt nàng trắng hồng, tựa như ánh bình minh rọi lên trên mặt nàng, thật là đáng yêu, hắn nhịn không được vươn tay sờ sờ khuôn mặt đáng yêu  nhỏ nhắn đó.

"Ừ." Cái đầu nhỏ của Lãnh Loan Loan dụi dụi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như một con mèo nhỏ kêu meo meo một cách lười biếng. Lại dẫn đến Dạ Thần một trận cười khẽ, tuy rằng trong ngày thường Cửu nhi thực ngạo khí lại mang theo bá đạo, cuồng vọng. Tuy nhiên cũng có lúc thực đáng yêu, tỷ như hiện tại.

Nghe thấy tiếng cười của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, ngồi dậy.

"Thần, chàng muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"

Đôi mắt đen láy chống lại tử nhãn của Dạ Thần, khóe môi phấn hồng khẽ nhếch, có chút thần bí.

Dạ Thần ngẩn ra, chẳng lẽ hắn ngủ say như thế là do Cửu nhi làm?

"Cửu nhi, nàng hạ dược ta?" Hoài nghi nhìn nàng.

"Không phải hạ dược." Lãnh Loan Loan bĩu môi, "Bất quá cũng không khác bao nhiêu."

"Vì sao?" Dạ Thần giật mình, hắn biết Loan Loan sẽ không hại mình, chỉ là tò mò nguyên nhân.

"Bởi vì có mấy con chuột nhỏ lẻn vào cung." Mắt Lãnh Loan Loan híp lại, xẹt qua một đạo ngoan quang.

"Con chuột nhỏ?" Dạ Thần hơi hơi suy nghĩ, liền minh bạch. Trong tử đồng lóe ra phức tạp quang mang, "Là hắn phái người tới sao?" Nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi sao?

"Ừ." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, "Mấy con chuột nhỏ kia là tới mang Kỷ Thanh Ngữ đi."

Dạ Thần nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo hắn không phải tiến cung ám sát phụ hoàng. Bất quá tâm lập tức căng thẳng, lo lắng  nhìn về phía Lãnh Loan Loan:

"Cửu nhi, nàng không có chuyện gì chứ?"

"Mấy vai diễn nho nhỏ đó, không cần ta động thủ." Cái đầu nhỏ của Lãnh Loan Loan nghiêng nghiêng, tư thái cuồng vọng.

"Vậy là tốt rồi." Dạ Thần gật đầu, lập tức khuôn mặt tuấn tú lại trầm xuống." Lần sau có việc, nàng cũng không thể bỏ lại ta tự mình hành động." Hắn là nam nhân, sao có thể để cho một oa nhi che chở? Huống chi việc này nguyên bản cùng Cửu nhi không quan hệ, hắn nguyên cũng là không muốn liên lụy nàng.

"Được." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, cũng biết lần sau hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho mình độc hành.

"Đi thôi, chuẩn bị sơ tẩy dùng tảo thiện (ăn sáng) đi."

. . . . . .

Nhật Thăng khách điếm

Ánh nắng tươi đẹp, gió hè phe phẩy.

"Chủ tử, chủ tử."

Lạc vương mới từ trên giường ngồi dậy, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu lo lắng của thị vệ. Nét mặt khẽ run, xảy ra chuyện gì?

"Tiến vào."

'Két' một tiếng cửa bị đẩy ra, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ảnh xẹt qua tia lo lắng, càng làm cho Lạc vương cảm thấy đúng là có chuyện.

"Tham kiến chủ tử."

"Được rồi, xảy ra chuyện gì?" Lạc vương khoát tay áo, cực không kiên nhẫn hỏi.

"Hồi chủ tử, các huynh đệ đi vào cung đã trở lại. Chỉ là ——"Trong cặp mắt lạnh lùng xẹt qua tia khổ sở mỏng manh, những huynh đệ kia đã cùng hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy.

"Chỉ là cái gì?" Lạc vương trong lòng có cảm giác chẳng lành, "Bọn chúng đâu?"

"Chủ tử, chỉ có Chanh là trở về." Ảnh nhớ tới huynh đệ hiện tại đang nằm trên giường, trong lòng cũng rất phẫn hận. Hắn nhất định sẽ vì các huynh đệ đã chết báo thù.

Lạc vương biết chuyện tình nghiêm trọng, hướng tới hắn lạnh lùng hô:

"Mang ta đi nhìn hắn."

Nói xong, hắn xẹt qua Ảnh đi ra ngoài. Ảnh lập tức đi theo.

"Chủ tử." Khi Chanh nhìn thấy người đi đến cạnh giường là Lạc vương, muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ hắn đã là liều mạng một thân đả thương từ trong hoàng cung trở lại khách điếm, hiện tại cực độ suy yếu.

"Không cần đa lễ, ngươi hảo hảo nằm đi." Lạc vương ngồi vào mép giường, đôi mắt thâm thúy đảo qua Chanh một thân vết thương thì bàn tay to gắt gao nắm thật chặt. Mấy người như Chanh này là ám vệ mình bồi dưỡng, thân thủ, năng lực đều khỏi phải nói, hiện tại cư nhiên chỉ còn lại có Ảnh cùng Chanh, không thể nghi ngờ là đã chặt đứt một tay của mình. Nhưng đến tột cùng là ai, cư nhiên có thể đả thương mấy người bọn họ? Hắn khẳng định không phải Hoàng đế phát hiện hành tung của bọn hắn, nếu vậy, chỉ sợ hiện tại đã làm ầm ĩ rồi, sao lại yên ắng như thế.

"Tạ vương gia." Chanh ngữ khí thực suy yếu.

Lạc vương sắc mặt ngưng trọng, quay đầu hướng tới Ảnh ở bên cạnh phân phó:

"Ảnh, đi mời đại phu."

"Vâng"

Sau khi Ảnh rời đi, Lạc vương lại nhìn Chanh hỏi:

"Chanh, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Bọn Thanh đâu?" Nếu không bị người trong cung phát hiện, như thế nào chỉ còn lại có một mình hắn mang theo thương tích trở về?

Không có nhận xét nào: