Nguyệt Diễm phong niên tháng năm ngày mười
sáu, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành. . . .
Chấn động trên dưới Nguyệt Diễm Thái tử cử
hành hôn lễ nghênh thú chính phi.
Hôm đó, ánh nắng tươi sáng, hoa tường vi đỏ
rực nở rộ dọc theo hành lang uốn lượn sặc sỡ loá mắt. Cung vàng điện ngọc đắm
chìm trong ánh mặt trời, thềm ngọc Dao Trì được bao phủ bởi một mảnh đỏ rực.
Phi diên lâu giác, điêu long miêu phượng mái
hiên, từng ngọn từng ngọn đèn lồng đỏ thẫm theo gió mát lay động. Cung nữ, thái
giám xen kẽ liên tiếp vương công đại thần y phục gọn gàng, những phi tần quyến
rũ, y hương tấn ảnh, mỹ tửu đầy ly, đàn sáo réo rắt, cảnh tượng hết sức phồn
hoa, náo nhiệt.
Tại Đông cung, màu đỏ khắp nơi. Màu đỏ hỷ
tự, màu đỏ hỉ chúc (đèn cầy), màu đỏ giường lụa, nha sàng (giường bằng ngà voi).
. . . . . , từng thứ từng thứ đều lộ ra không khí vui mừng hoan hỉ.
Trước gương đồng, Lãnh Loan Loan thân hình
nho nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế đồng. Mặc cho cung nữ ở trên khuôn mặt phấn
điêu ngọc mài tô son điểm phấn, vẽ lông mày tô môi. Từng sợi tóc đen nhánh được
vấn lên, khoác áo lụa ngời sáng, khuyên tai tỏa sắc xanh. Phục trang khoáng
thế, cốt mạo như tranh.
Sau một phen giày vò, trong gương đồng xuất
hiện một tiểu mỹ nhân tuyệt mỹ.
"Thái Tử Phi thật đẹp."
Chỉ sơ trang cho Lãnh Loan Loan thôi mà các
cung nữ nhìn xem đã là tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt đều ngây ngốc, hiện
tại Thái Tử Phi tuổi nhỏ mà đã mỹ lệ như thế, sau này lớn lên chắc hẳn càng
khuynh quốc khuynh thành, trở thành một đại giai nhân.
Lãnh Loan Loan nhếch nhếch môi, đẹp cái
rắm. Căn bản là một tiểu yêu quái, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Rõ ràng là khuôn mặt trẻ con năm sáu tuổi, lại cố tình biến thành giống như yêu
tinh. Mím môi không nói, nàng chỉ trầm mặc vươn tay nhổ trâm cài, ngọc trâm đeo
trên đầu, đem trên cổ mang theo mấy vòng trân châu vòng cổ cũng gỡ xuống. Sau
đó dùng khăn tay lau đi son phấn rất dày trên mặt, trở lại phấn nộn như cũ. Sau
khi gỡ bỏ hết, trái nhìn phải nhìn, hiện tại thuận mắt hơn rồi.
"Thái Tử Phi tha mạng."
Một phòng đầy cung nữ thấy Lãnh Loan Loan không
lộ vẻ gì ưng ý, nghĩ đến nàng đối với các sơ trang của bọn họ bất mãn, sợ tới
mức kêu to quỳ trên đất, cúi thấp đầu cầu xin tha thứ.
Đứng ở một bên Thủy Dao mắt lạnh nhìn các
nàng, cảm thấy không hiểu ra sao cả. Nhân loại thật đúng là kỳ quái, động một
chút là quỳ xuống. Chẳng lẽ quỳ rất vui vẻ sao?
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, bọn
cung nữ này xem ra là bị đầu độc quá lợi hại. Chủ tử sắc mặt không đúng một cái,
các nàng sẽ sống chết kêu tha mạng, nàng có nói muốn trừng phạt các nàng ấy sao?
"Đứng lên đi." Áp chế bực mình trong
lòng, nàng hướng tới các cung nữ thản nhiên nói.
Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, đều ở trong
mắt nhau thấy được sự suy đoán Chẳng lẽ Thái Tử Phi cũng không phải đối với các
nàng không hài lòng sao?
"Tạ
Thái Tử Phi."
Thấp thỏm bất an đứng lên, trong lòng lại
như cũ đánh trống. Đối với Thái Tử Phi tuổi nhỏ lại ngạo nghễ cao quý này, các
nàng đều lòng mang kính sợ.
"Cửu
nhi."
Xà Hậu Mạc Ngữ Vi từ bên ngoài đi vào, cước
bộ chậm rãi nhẹ nhàng, một bộ y phục lam nhạt, cổ tay áo thêu mẫu đơn trắng, cổ
áo dùng tơ bạc viền một vòng, bó nhẹ ở eo, làn váy xòe rộng. Theo gió khẽ bay
lên, trong đôi mắt nhạt màu toát lên vẻ ôn nhu như nước, cao quý mà trang nhã.
"Tham kiến Mộng La Hoàng hậu."
Chúng cung nữ hướng tới Xà Hậu ưu nhã vấn
an, đối với vị Hoàng hậu dị quốc cao quý lại ôn nhu này rất yêu mến.
"Mẫu hậu."
Lãnh Loan Loan đứng lên, y phục tân nương
đỏ rực, cổ áo nạm vàng, thêu phượng hoàng. Tơ vàng điểm xuyết trân châu, mặc dù
là may giá y đặc biệt nhỏ theo yêu cầu, nhưng bất luận tư chất, vẫn đều là
những thợ may khéo tay nhất.
Xà Hậu nhìn thấy nữ nhi của mình cuối cùng
cũng mặc lên giá y của nhân loại, trong lòng lại có nhiều cảm xúc phức tạp. Vừa
vui mừng cho nàng, nhưng cũng vừa lo lắng. Dù sao Cửu nhi nói thế nào cũng chỉ
là một hài tử, hiện tại cư nhiên lại biến thành tân nương tử của người khác.
Lãnh Loan Loan nhìn ánh mắt ướt át của nàng,
trong lòng lại có chút sầu não. Từ khi xuyên qua đến dị giới thời không này,
trên dưới Xà giới đối với nàng đều là cực sủng ái, đặc biệt là Xà Vương, Xà Hậu,
Xà thái tử đối với nàng quả thực là xem như trân bảo.
"Các ngươi đi xuống." Hướng tới cung
nữ bên cạnh phất phất tay, Lãnh Loan Loan thản nhiên phân phó nói.
"Vâng"
Các
cung nữ lại khom người, sau đó đi ra ngoài.
Đợi sau khi các cung nữ rời đi, trong phòng
lâm vào yên lặng. Xà Hậu cùng Lãnh Loan Loan nhìn nhau, không nói gì. Ánh mặt
trời chiếu xuyên qua song cửa, rơ đầy phòng thứ ánh vàng lóng lánh.
Xà Vương đi đến phía sau Lãnh Loan Loan, vươn
tay ôn nhu kéo nàng vào long mình. Nhẹ giọng hỏi:
"Cửu nhi, con thật quyết định phải làm
thê tử nhân loại sao?"
"Dạ." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu,
Dạ Thần là bạch mã hoàng tử mà nàng lựa chọn. Tuy rằng hiện tại lấy bộ dáng sáu
tuổi cùng hắn bái đường thành thân có
chút kỳ quái, nhưng qua vài năm nữa, nàng sẽ trưởng thành thành thiếu nữ thanh
xuân.
"Cửu nhi, con không sợ Thái tử để ý đến
thân phận rắn của con sao?"
Mặc dù đã nghe Lãnh Loan Loan nói không hối
hận, nhưng Xà Hậu vẫn còn có chút lo lắng. Phải biết rắn cùng nhân loại hoàn
toàn bất đồng, nếu ngày nào đó Cửu nhi ở trước mặt Thái tử hiện nguyên hình,
không biết hắn có thể nào chấp nhận được hay không. Có thể hay không khiến Cửu
nhi bị thương tổn?
"Mẫu hậu, Cửu nhi biết người lo lắng cho
con. Nhưng người cứ yên tâm, con cùng Thần không có vấn đề gì." Xà Hậu vẻ
mặt lo lắng làm Lãnh Loan Loan cảm động, bất quá nàng tin tưởng nàng cùng bạch
mã hoàng tử khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Càng sẽ không giống như trong
phim truyền hình Tân bạch nương tử truyền kỳ Bạch xà cùng Hứa Tiên gặp rất
nhiều thất bại như vậy. Nàng không phải thiện lương quá mức như Bạch xà, Thần
cũng không phải yếu đuối quá mức như Hứa Tiên.
"Nếu các con hạnh phúc, đương nhiên là
rất tốt." Xà Hậu khẽ gật đầu, có lẽ là nàng buồn lo vô cớ.
"Khởi bẩm Thái Tử Phi, giờ lành đã
đến."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét