"Quy củ là tử, người là sống."
Một câu chặn đứng lời nói của mọi người.
Lãnh Diệu Hiên thản nhiên liếc Thu Mạc Ngôn
một cái, bích đồng xẹt qua một đạo tinh quang. Nam nhân này luôn miệng nói quy
củ, nhưng trong lòng hắn lại muốn đưa nữ nhi của mình lên vị trí ngai vàng Thái
Tử Phi. Khinh thường khẽ nhếch môi, quả nhiên là Nhân loại dối trá.
"Quy củ của tổ tông không thể
phá." Hoàng thái hậu thấy Hoàng đế của quốc gia khác cư nhiên ở trên lãnh
thổ của Nguyệt Diễm quốc thái độ cường hãn như thế, trong lòng cũng không khỏi
phẫn nộ.
Lãnh Diệu Hiên liếc nhìn bà một cái, mày
kiếm khẽ nhíu lại, nhẹ mở môi, lạnh lùng phun ra mấy chữ:
"Hậu cung không được can chính."
"Ngươi ——"
Thái Hậu, Hoàng hậu giận dữ, trừng mắt nhìn
hắn.
Lãnh Loan Loan ngồi trong lòng Lãnh Diệu
Hiên, quơ quơ chân. Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Thái Hậu, Hoàng hậu, khóe
miệng vẽ ra nụ cười. Không nghĩ tới phụ hoàng cũng lợi hại như vậy, khiến cho
hai nữ nhân không nói nên lời.
"Tuyển Thái Tử Phi là chuyện của Nguyệt
Diễm quốc ta, há lại cần Mộng La quốc đến quan tâm?"
Kỷ Thanh Ngữ đối với chuyện Lãnh Loan Loan là
công chúa đố kỵ không thôi, hiện tại thấy nàng còn được Hoàng đế Mộng La quốc
sủng ái như vậy, trong lòng lại ghen ghét, nhịn không được mở miệng nói.
"Ngươi là ai?"
Lãnh Diệu Hiên nhướng nhướng mày, nhìn Kỷ
Thanh Ngữ. Thấy nàng băng cơ ngọc cốt, dung mạo trong sáng xinh đẹp. Bạch y
trắng hơn tuyết, thân như liễu rũ. Thoạt nhìn cũng không tầm thường, nhưng là
hắn không có bỏ qua hận ý trong mắt của nàng.
"Nàng a, là một gốc cây bách hợp dối
trá."
Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ,
không khách khí nói. Ghét nhất là loại nữ nhân dối trá này, muốn làm Thái Tử
Phi sao? Có bản lĩnh hãy cùng nàng ngoài sáng tranh đoạt, cho dù thua, nàng
cũng coi trọng nàng ta. Ngầm tính kế, tính cái gì đây? Phi.
Nghe thấy Lãnh Loan Loan nói mình dối trá,
Kỷ Thanh Ngữ sắc mặt khó coi.
"Nàng là chất nữ của Hoàng hậu, Ngữ
quận chúa."
Hoàng đế Dạ Phong thấy Lãnh Diệu Hiên hỏi,
vì hắn giải thích nghi hoặc.
Lãnh Diệu Hiên nhìn Hoàng đế, mâu quang
lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch, có vài phần châm biếm :
"Bệ hạ, chẳng lẽ việc triều chính của quý
quốc, hậu cung nữ tử cũng có thể can thiệp sao?" Ánh mắt đảo qua Thái Hậu,
Hoàng hậu, Kỷ Thanh Ngữ, các nàng cũng có quyền lên tiếng sao?
Hoàng đế sửng sốt, ánh mắt cũng hướng về phía
ba người bên cạnh nhìn lại. . . . Đã thấy các nàng sắc mặt ai cũng không tốt.
"Tệ quốc tự nhiên cũng là hậu cung
không được can chính. Về phần hôm nay, quả thật đặc biệt. Chuyện lập Thái Tử
Phi vừa là quốc sự cũng là gia sự, Thái Hậu cùng Hoàng hậu mới có thể tham
dự."
"Như vậy về chuyện thông gia của Mộng
La cùng Nguyệt Diễm, Hoàng thượng thấy thế nào?" Lãnh Diệu Hiên cũng không
truy cứu nữa.
"Hai nước thông gia, hiển nhiên là chuyện
tốt." Hoàng đế khẽ gật đầu.
"Như vậy Hoàng thượng là đồng ý Cửu
công chúa của Trẫm cùng Thái tử quý quốc kết thành phu thê rồi?" Lãnh Diệu
Hiên trực tiếp kết luận nói.
"Mộng La Bệ hạ, lời này có phải có chút
không thỏa đáng không?" Mạc Thu Ngôn đứng dậy, cầm ngọc bài mỉm cười hơi
hơi xoay người nói. Ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén."Hai nước thông gia hiển
nhiên là tốt, thế nhưng ngài không biết Cửu công chúa quý quốc tuổi còn hơi nhỏ
sao?"
Lãnh Diệu Hiên quét mắt liếc Thu Mạc Ngôn
một cái, không khách khí chất vấn:
"Chẳng lẽ Cửu công chúa của Trẫm còn
không xứng với Thái tử tệ quốc sao?"
"Việc này ——" Thu Mạc Ngôn chần
chờ.
"Mộng La Bệ hạ bớt giận, Cửu công chúa
hiển nhiên là thông tuệ đáng yêu." Hoàng đế thấy lại bế tắc, vội vàng xen vào
nói.
"Một khi đã như vậy, Cửu công chúa của
Trẫm tại sao lại không thể làm Thái Tử Phi tệ quốc?" Lãnh Diệu Hiên mâu
quang lạnh lùng đảo qua mọi người.
"Tuổi không thích hợp." Kỷ Thanh
Ngữ chưa từ bỏ ý định nói, nàng sao cam tâm ngai vàng Thái Tử Phi vốn cho rằng
nhất định phải có lại chắp tay dâng cho người khác.
"Câm miệng." Lãnh Diệu Hiên không
khách khí khiển trách, "Trẫm nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi nói chuyện?"
"Ngươi ——" Kỷ Thanh Ngữ bị Lãnh
Diệu Hiên răn dạy khiến khuôn mặt thanh tú một trận trắng một trận xanh.
"Hoàng thượng, quốc vương Mộng La này thái
độ tùy tiện như thế, rõ ràng là không đem Nguyệt Diễm ta để vào mắt." Uy
Viễn tướng quân vừa thấy thái độ của Lãnh Diệu Hiên, đột nhiên bốc lên một cỗ hỏa
khí. Nguyên bản am hiểu tác chiến sa trường hắn tự nhiên so với quan văn là
mãnh khí hơn hẳn, tính tình cũng có vẻ nóng nảy.
Sắc mặt Dạ Phong cũng trở nên có chút khó
coi, quốc vương Mộng La quốc này thái độ xác thực thật ngông cuồng. Đứng ở địa
bàn Nguyệt Diễm lại không đem Hoàng đế Nguyệt Diễm để vào mắt.
Gió từ bên ngoài thổi vào, không khí nhất
thời có chút giằng co.
Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi, tà tứ nhìn
chằm chằm tướng quân cao lớn kia. Hắn muốn xui xẻo rồi.
Quả nhiên, Lãnh Diệu Hiên ôm lấy Lãnh Loan
Loan đứng lên, bích đồng lạnh lùng nhìn Uy Viễn tướng quân, ánh mắt lãnh lệ kia
khiến hắn nhịn không được phát run.
"Huyền Y." Lãnh Diệu Hiên hướng
tới Huyền Y thị vệ phía sau khẽ gọi.
Huyền Y hiểu rõ, thân ảnh đen tuyền nhoáng
lên một cái, mọi người chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo huyền quang, ai cũng
không biết xảy ra chuyện gì, Uy Viễn tướng quân kia trên mặt cư nhiên lại có
nhiều vết máu.
"A ——"
Quan văn nhát gan chỉ vào hắn thét chói
tai.
Uy Viễn tướng quân còn không có cảm giác
được, cứ thế đưa tay sờ lên mặt một chút. Sau khi bỏ xuống cư nhiên nhìn thấy
một tay đầy máu tươi, cũng choáng váng.
"Mộng La Bệ hạ, ngài đây là?"
Hoàng đế cũng trầm mặt xuống, bỗng nhiên đứng lên, vén bức rèm che, ánh mắt
nhìn thẳng Lãnh Diệu Hiên.
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm,
hai người ai cũng không mở miệng.
"Cửu công chúa của Trẫm nhất định là
Thái Tử Phi Nguyệt Diễm rồi, ai phản đối, sẽ giết kẻ đó." Lãnh Diệu Hiên phá
vỡ sự yên lặng, thế nhưng lời nói của hắn lại khiến cho trong điện một mảnh xôn
xao.
"Ngươi đây là trắng trợn uy
hiếp!" Nguyệt Diễm Hoàng đế cùng bách quan đều trợn mắt nhìn về một phía.
"Trẫm chính là uy hiếp, ngươi có thể
như thế nào?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét