"Hắn
muốn báo thù."
Lãnh Loan Loan tự động điều chỉnh tư thế
ngồi thoải mái nhất, cặp mắt sáng ngời có chút hứng thú. Có lẽ Lạc vương kia đến
thật có thể xua đi chút nhàm chán trong ngày.
"Ừ." Giọng nói của Dạ Thần có
chút trầm trọng, hắn cũng không muốn cùng đường huynh đao kiếm tương hướng,
nhưng nhìn những chuyện mấy năm nay huynh ấy đã làm, có lẽ là sẽ không chịu để
yên.
" Phụ thân Lạc vương thật là do Hoàng
đế lão đầu giết sao?"
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn biểu
tình ngưng trọng của Dạ Thần hỏi. Vì lợi ích, chuyện huynh đệ tương tàn không hiếm.
Huống chi bọn họ tranh giành chính là
ngôi vị Hoàng đế, quyền lực cao nhất, tài phú sở tại.
Dạ Thần mấp máy môi, không nói tiếng nào.
Về nguyên nhân cái chết của hoàng thúc, hắn từng âm thầm điều tra. Nhưng vẫn
không tra được, tựa hồ có ai đó luôn cản trở bọn hắn điều tra.
Lãnh Loan Loan nhướng nhướng mi. Quên đi,
hiện tại mặc kệ Hoàng đế lão đầu kia có hại chết phụ thân Lạc vương hay không,
mấu chốt là Lạc vương thù hận trong lòng đã thâm căn cố đế rồi, chỉ sợ lần này
là lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt), cũng có thể là muốn giết Hoàng
đế lão đầu, thậm chí đoạt đi giang sơn. Bất quá, hừ, có nàng ở đây, làm sao có
thể nhìn tên Lạc vương kia đoạt đi giang sơn, tương lai Hoàng đế Nguyệt Diễm
này chính là nam nhân của nàng a.
"Chủ
tử."
Lãnh Loan Loan đang nghĩ ngợi, Kiếm Ngâm đã
trở lại. Tóc đen bạch y phiêu phiêu, hồng mâu như ngọc, quả nhiên là cái loại mỹ
nam tử yêu nghiệt.
"Thế
nào?" Lãnh Loan Loan đầu dựa vào Dạ Thần, hỏi.
Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly nhìn nhau, cũng muốn
biết nam tử này trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được cái gì?
"Hồi chủ tử, Lạc vương xác thực mang
theo tùy tùng thân cận trở về Nguyệt Diễm, hiện đang ở Nhật Thăng khách điếm.
Mặt khác còn có một trung niên nam tử thần bí ở sát vách Lạc vương, thuộc hạ dò
la, hắn là Định Viễn Hậu."
"Định Viễn Hậu?" Dạ Thần, Trữ
Phong Ly đều kinh ngạc, ông ta không phải đang ở trong thái ấp của mình sao? Sao
lại lén vào hoàng thành chứ? Lại cùng Lạc vương ở cùng khách điếm, chẳng lẽ
giữa hai người có giao dịch gì sao?
Hai người nhìn nhau, vừa phỏng đoán trong
lòng. Lại đối với năng lực của Kiếm Ngâm cảm thấy khiếp sợ, hắn cư nhiên có thể
trong thời gian ngắn như vậy đã dò la được sự tình, thật sự là làm cho người
rất giật mình.
"Định Viễn Hậu?" Lãnh Loan Loan nhướng
nhướng mày, sau đó khẽ nhếch môi cười."Chính là cha của gốc cây bách hợp."
"Bách
hợp?" Trữ Phong Ly không hiểu nhìn Dạ Thần.
"Kỷ
Thanh Ngữ." Dạ Thần thản nhiên đáp.
"Ha ha. . . . . ." Trữ Phong Ly
cười sang sảng, "Quả nhiên là gốc cây bách hợp, cũng là gốc cây bách hợp có
độc." Hiển nhiên hắn từ Dạ Thần biết được chuyện Kỷ Thanh Ngữ đã gây nên.
Dạ Thần trái lại vẻ mặt càng ngày càng
ngưng trọng, Lạc vương trong mấy năm nay không biết đã ngầm chuẩn bị bao nhiêu,
Định Viễn Hậu kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nếu hai người hợp lại ý đồ đảo
điên xã tắc, chỉ sợ sự tình liền phiền toái.
"Người
đâu." Hướng tới bên ngoài kêu.
"Lâu chủ." Một thân ảnh màu đen bước
ra, cũng là tên nam tử của U Ảnh lâu lúc
trước. Khi hắn nhìn thấy Lãnh Loan Loan uốn tại trong lòng Dạ Thần thì lại là
một trận kinh ngạc. Bất quá hắn chưa đem tâm tư lộ ra, biểu tình chưa biến.
"Phái người đi Nhật Thăng khách điếm
giám thị Lạc vương cùng Định Viễn Hậu,
bọn họ có hành động quái lạ nào, lập tức hồi báo." Tử nhãn của Dạ Thần
trong ánh nến lờ mờ tỏa ra yếu ớt lại chiết xạ ánh sáng, thái độ bình tĩnh
thong dong, cả người tản ra khí thế vương giả làm cho người ta không tự giác
liền thần phục dưới khí thế của hắn.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Đợi
hắn vừa đi, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Trữ Phong Ly vuốt cằm, hắn có dự cảm không
tốt, Lạc vương cùng Định Viễn Hậu kia chỉ
sợ sẽ dấy lên không ít phong ba.
Tay Dạ Thần ôm vòng quanh Lãnh Loan Loan,
trong đôi mắt tím thâm trầm như biển, nhưng là điềm báo phong ba bão táp sắp
tới. Tuy rằng hắn là người tính tình lạnh lùng, nhưng hắn đối với đường huynh
thuở nhỏ tang phụ thất mẫu (tang cha, mất mẹ) kia lại thủy chung lưu lại một
phần thân tình. Còn nhớ rõ trước khi đường huynh tám tuổi, huynh ấy vẫn rất
chiếu cố mình, có cái gì trước tiên luôn nghĩ đến mình. Nhưng không ngờ vận
mệnh lại trêu cợt người như thế, hài đồng từng cười đến thiên chân kia hiện tại
đã trở nên tàn khốc, bị cừu hận lấp đầy, có lẽ đã không còn nụ cười chân tâm.
Bọn họ thật phải đi đến xung đột vũ lực, đến nước ngươi chết ta sống sao?
"Mềm lòng là tối kỵ của thắng bại."
Hoặc là cảm thấy nỗi lòng phức tạp rối rắm
của Dạ Thần, uốn tại trong lòng hắn Lãnh Loan Loan đột nhiên thốt ra một câu.
Dạ Thần ngẩn ra, cúi đầu nhìn nàng, lại
thấy nàng biểu tình cũng không khác, cái đầu nhỏ đang dựa vào người mình, thực
bình tĩnh.
Trữ Phong Ly líu lưỡi, lại thán phục tiểu
Thái Tử Phi này đúng là bất phàm. Những đứa bé năm sáu tuổi vẫn còn đang chơi
đùa cùng bạn bè. Chỉ là tên tiểu tử này, so với bất luận kẻ nào đều thông minh
hơn, đều bất phàm hơn. Bất quá lời của nàng quả thật là nhất châm kiến huyết
(nói trúng tim đen), nếu trong lòng Thần lại đối với Lạc vương còn có không
đành lòng, chỉ sợ kết quả cuối cùng chính là bọn họ nhạc vui khán đáo.
"Thần, tiểu Thái Tử Phi nói không sai.
Ngàn vạn lần không thể lại để cho tư tình xen vào, nếu không sẽ gây thành sai
lầm lớn."
Dạ Thần nghe hai người nói, nhếch môi. Trong
đôi mắt tím lộ ra thần sắc phức tạp, hắn thật sự không muốn cùng đường huynh từng
bước đi đến ngươi chết ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác hai người hiện
tại là lập trường đối địch. Có lẽ thật sự hết thảy là mệnh đi. Tay nắm thật
chặt, vì không để cho bọn họ gây chuyện lớn hơn nữa, lòng dạ hắn sẽ cứng rắn
hơn. Sẽ đem những chuyện trước đây hết thảy đều cho rằng là một giấc mộng đi, mộng
tỉnh, hết thảy đều tan.
"Ta biết phải làm sao."
Lãnh Loan Loan nghe được câu trả lời của Dạ
Thần, nhếch môi lên, hắn có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng tự nhiên là tốt
nhất. Nếu không thể, nàng cũng sẽ không để cho tên Lạc vương kia đến thương tổn
hắn. Huống chi còn có Định Viễn Hậu kia,
nghe qua Hậu gia này là một nhân vật không thể khinh thường, nàng thật muốn
cùng hắn gặp gỡ một phen.
Gió đêm phe phẩy, ánh nến lay động.
Ngày mai, sẽ có chuyện gì đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét