Lập tức đã đi đến Mai đình viện phía sau núi,
nhìn thấy Hà Đan Bình, hiển nhiên lại là một phen vui mừng cảm khái.
Đến lúc cơm tối, mọi người đều đến đây, đề
tài đầu tiên lấy Toàn Cơ làm trung tâm, ríu ra ríu rít, náo nhiệt vô cùng. Hà
Đan Bình nói một hồi, chợt thấy Linh Lung bình thường thích náo nhiệt nhất đang
yên lặng ngồi ở một bên ăn cơm, cư nhiên một chữ cũng không nói, không khỏi
tiến lại gần thấp giọng nói: "Sao vậy? Không thoải mái sao? Mỗi ngày ngóng
trông muội muội trở về, hiện tại muội ấy đã trở lại, sao lại im hơi lặng tiếng
thế này?"
Linh Lung miễn cưỡng cười, "Đâu có. .
. . . . Con, con chỉ là thật cao hứng. . . . . . Không biết nói gì."
Chung Mẫn Ngôn ở bên cạnh cười nói:
"Hai tỷ muội nàng ấy từ trước đến nay nói nhiều nhất, sư nương không cần
phải lo lắng, đợi buổi tối ngủ chung, nói đến sáng mai không dậy nổi ấy
chứ."
Hà Đan Bình nghe thế cũng không còn để
trong lòng, chỉ cười cười, liền quay đầu tiếp tục cùng mọi người nói cười.
Linh Lung lại không có ăn uống, lôi kéo
Chung Mẫn Ngôn thầm thì nói.
"Tiểu Lục tử, ngươi có phải cũng thấy
được Toàn Cơ thay đổi rất nhiều không?" Nàng hỏi.
Chung Mẫn Ngôn từ sau khi Toàn Cơ xuất
hiện, vẫn âm thầm quan sát nàng, lập tức lắc lắc đầu: "Chỉ là lớn hơn một
chút, nhưng thật ra tính tình một chút cũng không thay đổi." Vẫn là thờ ơ
như vậy, trước mắt như không, xem bộ dạng ngây ngô cười kia thì biết, lúc này
nhất định đã sớm hồn du thiên ngoại rồi, không biết nghĩ cái gì mà ngây người
nữa.
Linh Lung lại nhẹ giọng nói: "Ta, ta
cảm thấy muội ấy thay đổi rất nhiều. Trở nên thật giỏi, thật lợi hại. . . . . .
Cùng muội muội trước kia giống như không phải một người."
Làm gì có! Chung Mẫn Ngôn lại nhìn thoáng qua
Toàn Cơ, nàng căn bản là cùng trước kia hoàn toàn giống nhau mà! Khuôn mặt có
lẽ có chút bất đồng, là trưởng thành, mi mục càng thêm thanh tú thoát tục, về
phần "Thật giỏi thật lợi hại" gì đó, hắn quả thật nhìn không ra. Dù
sao bốn năm đã trôi qua, nếu nàng cái gì cũng không học được, mới có thể khiến
người ta sái quai hàm a.
"Ngươi nghĩ nhiều quá đó, " Chung
Mẫn Ngôn hòa nhã nói, "Chủ yếu là bốn năm không thấy, ngươi cảm thấy xa lạ
đi. Đợi cùng nàng trò chuyện thì sẽ tốt hơn."
Linh Lung chỉ lắc đầu, chính mình cũng
không nói được cái loại tâm tình phiền muộn này rốt cuộc là như thế nào. Đáy
lòng nàng vẫn ngóng trông nhìn thấy muội muội, nhưng có lẽ người mà nàng ngóng
trông là của bốn năm trước - muội muội bình thường nhu nhược bất lực như một chú
chim nhỏ, chứ không phải thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.
Chung Mẫn Ngôn nói không sai, Toàn Cơ đúng
là ngẩn người. Nàng giống như lúc nhỏ không có thói quen ở nơi nhiều người náo
nhiệt như vậy, không biết ứng phó thế nào, mọi người trước mắt đều đang nói
chuyện của nàng, vì nàng vui vẻ, nàng lại cảm thấy nữ hiệp uy phong lẫm lẫm
trong miệng bọn họ kia là một người xa lạ, chứ không phải Chử Toàn Cơ nàng.
Nàng ở Tiểu Dương phong bốn năm, cũng không
như tưởng tượng sống một ngày bằng một năm như lúc trước, mà là vèo một cái
liền trôi qua.
Hồng cô cô mỗi ngày đều bồi nàng
"Ngoạn", mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ rất tự do. Sau đó nàng rốt
cuộc có thể trong mùa đông mặc xuân trang đơn bạc mà không rét run, rốt cuộc có
thể ngự kiếm trong một buổi sáng qua lại Lộc đài sơn vài chục lần, rốt cuộc khi
có thể biến pháp thuật trở nên xuất thần nhập hóa, Hồng cô cô liền vuốt đầu
nàng, ôn nhu nói: "Toàn Cơ, con thật sự là hài tử thông minh nhất mà ta từng
thấy. Hồng cô cô cũng không có gì có thể lại cùng con ngoạn rồi, về sau xuống núi
tự mình ngoạn đi. Cái gì cũng đều không cần sợ nữa."
Cho nên trong lòng nàng, bốn năm này vẫn là
đang ngoạn, về phần phụ thân bọn họ miệng nói cái gì Dương Khuyết công, Ngũ
Hành thuật, nàng nghe cũng chưa nghe qua, nhưng nàng lại không dám nói, dư âm
uy thế nhiều năm qua của phụ thân khiến nàng cảm thấy lúc này bảo trì trầm mặc
là tốt nhất, tránh bị bọn họ biết mình chơi đùa bốn năm nay, chỉ sợ lập tức sẽ
đem nàng đá trở về, tự sinh tự diệt.
Đang muốn xuất thần, chợt nghe Đỗ Mẫn Hành
cười nói: "Tiểu sư muội nay học thành tài, sư phụ cũng có thể an tâm để
cho bọn chúng xuống núi rèn luyện chứ?"
Mọi người đều nhìn về phía Chử Lỗi, lại
thấy hắn vuốt râu, mỉm cười: "Việc này ta cư nhiên đã quên nói rõ, hôm nay
vui sướng, chính sự cũng đã quên nói. Toàn Cơ, Linh Lung, Mẫn Ngôn."
Hắn gọi tên ba đệ tử nhỏ nhất, ba người lập
tức đáp ứng đứng dậy chờ phân phó.
"Nay các ngươi đều đã luyện thành tâm
pháp cơ bản của bổn phái, các sư phụ cũng không có gì để dạy các ngươi nữa, còn
lại kinh nghiệm, liền dựa vào chính các ngươi đi tìm kiếm đi. Qua sang năm, các
ngươi liền cùng những đệ tử phân đường khác xuống núi rèn luyện đi, gặp được
nơi nào có yêu ma quấy phá kẻ xấu tác loạn, nhớ kỹ trách nhiệm của người tu
tiên, không thể để cho dân chúng chịu khổ. Một năm sau hãy trở về."
Ba người đều cung cung kính kính nói vâng.
Chử Lỗi cười nói: "Trước kia sư phụ
dông dài nói nhiều, nghĩ đến đám các ngươi cũng không thích nghe những thứ lải
nhải đó. Tóm lại sau khi xuống núi hết thảy phải chú ý, nhớ kỹ các ngươi là đệ
tử Thiếu Dương phái, không thể làm ra chuyện để môn phái chịu nhục. Cái khác,
chính mình tu luyện đi."
Hà Đan Bình cũng cười nói: "Đại ca hôm
nay tâm tình tốt, khó được đối với mấy đứa nhỏ này vẻ mặt ôn hoà. Thôi, lúc ăn
cơm hà tất phải nói những chuyện này. Qua sang năm mới đi mà, bọn Toàn Cơ còn ở
trên núi đến hết tháng, đến lúc đó nói sau cũng không muộn."
Ba người thế này mới ngồi xuống, tiếp tục
ăn cơm.
Đỗ Mẫn Hành chợt nhớ tới điều gì, nói:
"Sư phụ, lần này để đồ đệ theo sư đệ sư muội xuống núi đi, bọn hắn tuổi
trẻ khí thịnh, đồ đệ cũng nên ở bên cạnh nhắc nhở."
Chử Lỗi lắc đầu, "Không thể, sang năm
trâm hoa đại hội đến phiên ngươi tham gia, chi bằng siêng năng tu luyện mới
đúng. Năm đó những đệ tử trẻ tuổi các ngươi chẳng phải cũng một mình xuống núi
sao, không cần tìm người đi theo. Người trẻ tuổi gặp được thất bại, cũng là
chuyện tốt."
Đỗ Mẫn Hành đành phải đồng ý, quay mắt nhìn
nhìn Toàn Cơ, nàng đang cúi đầu ăn cơm, mái tóc dày trước trán che khuất hơn
phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, thật khả ái khả liên. Bốn năm không thấy, tiểu hài
nhi ngày xưa thoáng cái đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hắn thế
nhưng lại luyến tiếc đem tầm mắt dời đi.
Bên này Toàn Cơ hình như cảm thấy có người
đang nhìn mình, hơi giương mắt, vừa vặn đối diện với hắn. Đỗ Mẫn Hành bên tai
lại nóng lên, đối với nàng khẽ mỉm cười, lập tức đem ánh mắt dời đi.
Sau bữa cơm tối, mọi người lại ôn lại
chuyện xưa, thế này mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Hà Đan Bình nắm cả bả vai Toàn Cơ, cười
nói: "Toàn Cơ hôm nay đã trở lại, thì nguyện ý ngủ chung với nương, hay là
quay về viện lạc của con trước kia ? Nơi đó một cái ghế dựa cũng vẫn còn nguyên
đấy, đều lưu lại cho con đây!"
Toàn Cơ đang muốn nói chuyện, Linh Lung lại
vội la lên: "Nương! Con muốn ngủ chung với muội muội! Con, con có rất
nhiều chuyện muốn nói cùng muội ấy a!"
Hà Đan Bình yêu thương xoa xoa tóc nàng,
cười thán: "Con nha, muội muội thay đổi rất nhiều, con lại một chút cũng
không thay đổi, vẫn là tính cách hồ nháo như vậy a. Được rồi, dẫn muội muội con
đi đi, muộn hơn chút nữa ta sẽ bảo người mang chăn nệm qua."
Linh Lung không nói gì, bắt lấy tay Toàn
Cơ, cười nói: "Muội muội, cùng ta đi. Chúng ta về sau ngủ chung, lại kể
cho ta một chút chuyện ở Tiểu Dương phong đi."
Nói xong lôi kéo nàng bỏ chạy, lại đem
Chung Mẫn Ngôn quăng ở nơi đó, hoàn toàn coi nhẹ.
Bất quá hắn cũng đã sớm quen với tính cách
của Linh Lung, cũng không lưu tâm, đối với Chử Lỗi cùng Hà Đan Bình chắp tay
hành lễ nói: "Đệ tử cáo lui, sư phụ sư nương thỉnh sớm nghỉ ngơi."
Lại nói Linh Lung một phút xúc động, đem
Toàn Cơ kéo đến trong phòng mình, ở trước mặt nàng, cư nhiên một chữ cũng nghẹn
không nói ra được, chỉ trừng mắt nhìn nàng ngẩn người.
"Linh Lung? Tỷ làm sao vậy?" Toàn
Cơ ở trước mắt nàng phất phất tay.
Nàng lập tức hoàn hồn, do dự một chút, mới
nói: "Toàn. . . . . . Toàn Cơ, muội khát không? Có đói bụng không? Chỗ này
của ta có nước trà cùng đồ ăn vặt."
Toàn Cơ đã sớm tự mình rót một chén trà
bưng uống, một bên cười nàng: "Khi nào thì biến thành khách sáo như thế,
bốn năm không gặp tỷ, cư nhiên thành tiểu thư khuê các nha."
Linh Lung liếc nàng một cái, rốt cuộc tìm
lại được một chút cảm giác quen thuộc trước kia, "Muội mới là tiểu thư
khuê các. Ta chỉ là . . . . . Lâu lắm không gặp muội, không biết nói gì."
Toàn Cơ đã quen, uống xong trà, tự mình cởi
y phục giầy dép bò lên giường, chống đầu cười: "Có cái gì không biết. Tỷ
vẫn là tỷ, muội vẫn là muội, vẫn giống như trước kia thôi!"
Thật sự giống như trước đây sao? Linh Lung
trong lòng im lặng, cũng đành bò lên giường, nằm đối mặt với nàng, thật lâu sau
cư nhiên vẫn không biết nói gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét