"Người trên Long ỷ"
"Hít ——" Định Viễn Hậu quả thật
hít thở không thông, trừng mắt nhìn người đối diện. Hắn, hắn là muốn ám sát
Hoàng thượng?
Lạc vương cũng không để ý phản ứng của ông
ta, chỉ chằm chằm nhìn ông.
Định Viễn Hậu bị Lạc vương chăm chú nhìn,
cũng không khỏi thu hồi suy nghĩ. Ngưng trọng nhìn lại hắn, nặng nề mở miệng
nói:
"Vương gia, chẳng lẽ ngài không sợ lão
phu đi mật báo sao?" Dù sao hành thích vua chính là đại tội phải tru di
cửu tộc.
"Ông sẽ không." Lạc vương một bộ
dáng rất tự tin, thật dẫn đến Định Viễn Hậu nghi hoặc.
"Ồ? Vương gia khẳng định như thế ?"
"Tất nhiên." Lạc vương gật đầu, "Thứ
nhất, dựa vào Hậu gia đối xử với Ngữ quận chúa như trân bảo, lại có thể nào muốn
nhìn thấy nàng ở trong cung chịu khổ? Huống chi đối với chuyện Hoàng đế biến quận
chúa thành nô lệ, chẳng lẽ Hậu gia không tức giận sao?"
Định Viễn Hậu mím môi không nói, ông tất
nhiên tức giận, nữ nhi chính mình nâng niu trong tay lại bị giáng xuống làm nô
lệ thấp hèn, ông hận không thể giết ả tiểu Thái Tử Phi gì kia. Nếu không phải
là ả ta, Ngữ nhi sao lại xảy ra chuyện như thế này. Còn có Hoàng thượng cư
nhiên không nể mặt Hoàng hậu, cũng không nhìn vi thần của mình, liền như vậy mặc
cho tiểu Thái Tử Phi giày vò Ngữ nhi. Hơn nữa nếu không có mệnh lệnh của Hoàng
đế, Hoàng hậu muội muội tự nhiên sao lại không báo tin cho mình. Hết thảy, bọn
họ đều không thoát khỏi can hệ.
Lạc vương nhìn ánh mắt của ông ta, hài lòng
gật gật đầu, nói tiếp:
"Hơn nữa, lần này bổn vương chẳng
những vì phụ vương báo thù, mà còn muốn đoạt lại hết thảy vốn nên thuộc về phụ
vương." Vinh hoa phú quý, giang sơn, một cái cũng không thể thiếu.
"Ngươi ——" Định Viễn Hậu giật
mình nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lạc vương, hắn chẳng những muốn hành thích vua, còn
muốn soán vị.
"Nếu một ngày đó, bổn vương được thiên
hạ, Hậu gia tự nhiên là có địa vị dưới một người trên vạn người, hơn nữa bổn
vương chắc chắn lấy lệnh thiên kim, phong nàng làm Hoàng hậu."
Lạc vương dụ hoặc Định Viễn Hậu, phải biết
nam nhân đối với quyền thế, phú quý từ trước đến nay luôn không có sức kháng cự.
Định Viễn Hậu cúi đầu, nhíu mày tinh tế suy
tư. Không phủ nhận lời nói của Lạc vương hết thảy đối với ông đều vô cùng cám
dỗ, địa vị quyền lực, ai ngại thấp? Hơn nữa nếu Ngữ nhi ngồi lên ngai Hoàng
hậu, cai quản hậu cung, vả lại đợi nó sau khi có thể sinh hạ hoàng tử, càng phú
quý không diễn tả nổi. Chỉ là hành thích vua đoạt vị này dù sao cũng là trọng
tội tru di cửu tộc, hơi chút sơ sảy biết đâu hết thảy đều kiếm củi ba năm thiêu
một giờ.
"Vương gia, thế nhưng lão phu vẫn lo lắng
một chút." Ngẩng đầu nhìn Lạc vương, Định Viễn Hậu nói.
Lạc vương nhìn ông ta một cái, không nghĩ
tới như vậy rồi mà lão gia hỏa này còn không nhả ra, thật sự là đủ cẩn thận.
"Hậu gia lo lắng, tất nhiên là hợp lý.
Bất quá bổn vương nghe nói tiểu Thái Tử Phi kia thực thích đem người ném vào Xà
Quật, không biết Ngữ quận chúa còn có thể chịu đựng mấy ngày?" Rất rõ ràng
nói cho ông ta biết, nếu ông ta suy nghĩ quá lâu, chỉ sợ nữ nhi bảo bối của ông
ta sẽ tiến vào miệng rắn.
". . . . . ."
Định Viễn
Hậu tay run lên, Ngữ nhi là thê tử quá cố duy nhất của ông lưu lại. Ông
khẳng định không thể để nữ nhi táng thân trong miệng rắn, xem ra Lạc vương này
là đang cưỡng ép mình ra quyết định.
"Được
rồi, lão phu đáp ứng."
Ngẩng đầu nhìn Lạc vương, một câu trả lời
này không biết tiền đồ sẽ như thế nào? Thành công, tự nhiên là vinh hoa phú quý
hưởng đến bất tận; nhưng nếu là thất bại, chẳng những tịch biên diệt tộc, còn
có thể để tiếng xấu muôn đời. Nhưng sự tình đã đến bước này, tự nhiên không cho
phép ông nghĩ nhiều. Thành cùng bại, liền theo mệnh trời đi.
"Hậu gia quả nhiên sảng khoái."
Trong đôi mắt thâm thúy của Lạc vương rất nhanh xẹt qua một đạo hào quang, khóe
miệng nổi lên ý cười. Tay cầm lên chung trà, hướng tới Định Viễn Hậu nâng chén.
"Vậy bổn vương liền lấy trà thay rượu,
cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Định Viễn Hậu cầm trong tay chung trà như nâng
khối chì, trong lòng lại trầm trọng vạn phần. Nhưng bất kể như thế nào, hiện
tại việc đã đến nước này, không cho phép ông lại do dự, cắn răng một cái, uống
ực một ngụm.
"Vương
gia, không biết cần lão phu làm thế nào?"
Đặt chén trà xuống, Định Viễn Hậu nhìn Lạc
vương, trầm giọng hỏi. Nghĩ đến lần này Lạc vương đã sớm có tính toán, cũng coi
như chắc chắn ông sẽ xuất hiện ở trong này, thật sự là đáng sợ. Về sau, ông cần
phải cẩn thận hành sự.
"Hậu gia chớ gấp." Lạc vương
khoát tay áo, mặt không đổi sắc. "Bổn vương đã có an bài, chỉ cần đến lúc
đó ông phối hợp là được."
Quả nhiên đã sớm có tính toán.
"Vậy chuyện của tiểu nữ?" Hiện
tại mấu chốt là trước cứu Ngữ nhi ra, nó từ nhỏ đã được nuông chìu thành thói,
cũng không biết làm nô lệ phải chịu bao nhiêu khổ cực?
"Hậu gia yên tâm, Ngữ quận chúa, bổn
vương đã phái người đi đón nàng. cha và con gái rất nhanh sẽ gặp mặt." Lạc
vương nói, nhưng hắn cũng không nói sau khi cứu Kỷ Thanh Ngữ ra liền giao cho Định
Viễn Hậu. Nàng ta chính là một con tin hữu dụng để hắn khống chế Định Viễn Hậu.
"Đa tạ vương gia." Định Viễn Hậu
đứng lên, hướng tới Lạc vương chắp tay nói.
"Khách khí rồi, hiện tại chúng ta đã ờ
trên cùng một con thuyền."
Định Viễn Hậu ngồi xuống, bày tỏ thái độ.
"Lão phu nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ
Vương gia thành đại sự."
Lạc vương khẽ gật đầu, hắn cũng không sợ ông
ta không tận lực.
"Sắc trời đã tối, Hậu gia trước hết về
nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta lại trao đổi." Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Lạc
vương hướng tới Định Viễn Hậu nói.
"Lão phu cáo lui trước." Định
Viễn Hậu hướng tới Lạc vương chắp tay, mang theo thị vệ rời đi.
Lạc vương nhìn thân ảnh ba người biến mất ở
ngoài cửa, lãnh mâu híp lại:
"Phụ vương, ngày nhi tử báo thù cho
người cũng sắp đến rồi. Ha ha ha. . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét