Nàng đã gặp qua loại mễ quả tử này, vàng
óng, thơm ngào ngạt.
Từng có một thiếu niên, cười dài chơi đùa
nó, đem nó vứt cho một con tiểu ngân xà. Thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt, đôi
mắt đen thâm thúy, thường xuyên bày ra một bộ dạng nghiêm túc.
Thế nhưng nàng lại biết hắn là người tốt.
Về sau rốt cuộc nàng cũng không gặp qua
loại người như vậy nữa. Vừa ôn hòa lại mẫn cảm, thiết cốt lại ngạo khí.
Là hắn sao? Sẽ là hắn sao?
"Muội lại ngẩn người. . . . . . Lúc
này cũng đừng ngẩn người được không?" Linh Lung bỗng nhiên ngự kiếm tiến
lại gần, vỗ vỗ bả vai nàng, "Cẩn thận kẻo té xuống đó, đây chính là bay
trên trời nha!"
Toàn Cơ đột nhiên hoàn hồn, mỉm cười với
nàng, nói : "Muội đang nghĩ. . . . . ."
"Suy nghĩ có phải Tư Phượng hay không,
đúng không?" Linh Lung cười hắc hắc chặn lời nàng, một mặt khoanh tay, gió
đêm tùy ý thổi cao y sam cùng mái tóc dài của nàng.
"Nghĩ cũng vô dụng nha! Ai kêu muội
bốn năm cũng không viết thư cho người ta! Lúc đó đã dặn muội chờ sau khi thương
thế lành thì viết thư cho hắn, người ta dặn dò nhiều lần như vậy! Kết quả muội
lại quên. Thực là đầu heo!"
Toàn Cơ chỉ có cười khổ, bọn họ nói không
sai, có đôi khi chính mình thật đúng là đầu heo. Quên ai cũng được, làm sao lại
có thể quên viết thư cho Tư Phượng.
Linh Lung nhìn bộ dạng buồn rầu không vui
của nàng, liền cười nói: "Thôi được rồi, quên cũng đã quên rồi! Nếu người
buổi chiều thật sự là Tư Phượng, chúng ta lập tức không phải có thể gặp được
sao? Đừng khổ sở nữa, hắn chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng buồn bã ỉu
xìu như vậy của muội đâu."
Toàn Cơ lắc lắc đầu, ngơ ngẩn dõi mắt về
phía xa nhìn trời đêm xanh thẫm mượt như nhung.
Nàng không phải khổ sở, nàng chính là hối
hận, chính mình lại một lần vô duyên vô cớ, cô phụ một người. Trong bốn năm
ngay cả một chút tin tức cũng không có, hắn nhất định rất không cao hứng, nếu
không buổi chiều làm sao có thể không muốn gặp nàng?
"Ta nói, muội cái đầu heo này chỉ
thích hợp ngẩn người, không thích hợp nghĩ sự tình." Chung Mẫn Ngôn không
biết khi nào thì cũng nhích lại gần, có chút trào phúng nói, "Vẻ mặt như
mướp đắng ấy, vẫn là bộ dạng ngây ngốc thích hợp với muội hơn."
Toàn Cơ quả nhiên ngây ngốc, đổi lấy Chung
Mẫn Ngôn cùng Linh Lung vỗ tay cười to, đều nói : "Chính là như vậy ! Loại
bộ dáng này thích hợp nhất với muội!"
Nàng ngượng ngùng gãi gãi đầu, chẳng lẽ
nàng thật sự thích hợp với bộ dạng ngây ngốc?
Đương nhiên, vấn đề này không thích hợp để
nghĩ ngợi trong lúc này. Hải Oản sơn ngay ở dưới chân rồi, ba người đồng loạt
hạ xuống, tay áo bay lên, phất phới trong gió đêm.
"Mùi gì vậy !" Linh Lung bỗng
nhiên che mũi nhíu mày, "Vừa tanh vừa hôi!"
Toàn Cơ cũng che mũi, nói nhỏ: "Vẫn là
cái mùi buổi chiều đó. Là yêu quái!"
Chung Mẫn Ngôn một phen rút kiếm ra, cả
người đề phòng, thấp giọng nói: "Chú ý xung quanh, hình như có gì
đó."
Ba người đồng loạt nhìn xuống đất, thế
nhưng bóng đêm dày đặc, phía dưới đen sì sì, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm
thấy càng xuống dưới mùi càng nặng. Linh Lung thật sự chịu không nổi nữa, há
mồm muốn ói, khó khăn nói: "Không được. . . . . . ! Ta không muốn xuống!"
Toàn Cơ đột nhiên dừng lại, từ trong lòng
lấy ra một cây pháo, ngón tay chụm lại, triệu gọi một ngọn lửa nho nhỏ, châm
lên.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, xung
quanh đột nhiên sáng trưng, khắp núi cùng hang giống như ban ngày, phía dưới tụ
tập một đám quạ đen không biết tên gì, vừa thấy ánh sáng, nhất tề kinh hãi bay
lên, phát ra tiếng kêu "Cù như, cù như".
Ba người chỉ cảm thấy gió tanh đập vào mặt,
trong người muốn ói, vội vàng muốn hướng chỗ cao bay đi, ai ngờ đám quái điểu
phía dưới kia lại bay nhanh hơn, nháy mắt, một đoàn quạ đen liền xông tới.
Trong bóng đêm chỉ cảm thấy hai mắt bọn chúng giống như hai ngọn lửa màu đỏ
tươi, lúc nhúc vô số điểm tụ tập cùng một chỗ, rất đáng sợ.
Linh Lung thấy bọn chúng vây quanh, sợ tới
mức hét ầm lêm, rút ra Đồng Tâm kiếm bên hông, vung lên.
Đồng Tâm kia chính là thần binh lợi khí,
nhiều năm được nàng sử dụng, sớm đắc tâm ứng thủ, lập tức bị nàng vung lên như
vậy, nhất thời phát ra kiếm khí trong trẻo, một đạo kim quang hình cung lóe
lên, nháy mắt liền đánh tan một mảng lớn quái điểu, mùi máu tanh hôi giống như
trời đang đổ mưa rơi xuống.
Linh Lung trong cơn hoảng loạn cảm thấy có
thứ gì đó đập vào người, nàng theo bản năng vung tay ra —— lông xù máu chảy đầm
đìa, là đầu một con chim. Thanh kiếm xuyên qua ba cái đầu, nhất thời còn chưa
có chết dứt, ba cặp mắt quỷ hỏa đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Nàng phát ra tiếng kêu càng thê thảm, cơ hồ
muốn khóc, miệng chính là ồn ào: "Tiểu Lục tử! Tiểu Lục tử! Ngươi ở đâu?
!"
Chung Mẫn Ngôn ngay tại bên cạnh nàng đang
đâm chết những quái điểu bị kinh hãi, nghe nàng kêu khóc như vậy, vội vàng bay
qua, cánh tay duỗi ra, ôm lấy nàng đặt ở phía sau mình. Chợt nghe sau đầu phong
động, hắn bắt kiếm quyết, tâm tùy ý động, trên thân kiếm nhất thời tưới chân
khí, hóa thành vô số đạo kiếm quang, bắn rơi quái điểu.
"Không sao chứ?! Có bị thương
không?" Hắn nhanh quay ngược trở lại, né tránh đàn quái điểu quá lớn, một
mặt cao giọng hỏi.
Linh Lung gắt gao ôm eo hắn, nức nở nói:
"Ta. . . . . . Không có việc gì. Chỉ là. . . . . . Hoảng sợ. . . . .
."
Bộ dạng đáng thương hiện giờ làm sao còn
giống Linh Lung không sợ trời không sợ đất kia nữa. Nàng đại khái chính là
ngoài miệng khoe mẽ, kỳ thật bản tính chỉ là một nha đầu nhát gan.
Chung Mẫn Ngôn thở dài một hơi, nhìn lại,
nhưng không thấy bóng dáng Toàn Cơ, hắn ra một thân mồ hôi lạnh, vội la lên:
"Toàn Cơ đâu? !"
Linh Lung vừa nghe tìm không thấy Toàn Cơ,
nhất thời quên cả sợ hãi, nhìn quanh bốn phía nửa ngày, nhưng không thấy bóng
dáng Toàn Cơ, nàng gấp đến độ lại khóc lên: "Mau. . . . . . ! Đưa ta quay
về chỗ kiếm của ta! Ta muốn tìm muội ấy! Muội ấy. . . . . . muội ấy nhất định
là bị những con quái điểu này đập xuống rồi!"
Chung Mẫn Ngôn vung kiếm lại xua lui một số
lớn quái điểu, đấu đá lung tung, ở trên không trung mở một đường máu. Linh Lung
xa xa nhìn thấy kiếm của mình bị một con quái điểu chộp vào trong móng vuốt,
phát ra thanh quang yếu ớt, lập tức tung thân mình lên, vươn tay bắt lấy chuôi
kiếm, một tay kia vung Đồng Tâm lên, con chim kia nhất thời bị cắt thành bốn
năm khúc, gào thét té xuống.
Nàng uốn éo thân hình, vững vàng đứng trên
thân kiếm, chùi máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Những con chim này nếu dám
đả thương muội muội, ta liền bắt bọn chúng bầm thây vạn đoạn! Băm thành thịt
nát!"
Nói lợi hại như vậy, vừa rồi là người nào
vừa khóc vừa la?
Chung Mẫn Ngôn cũng không có tâm tình trêu
ghẹo nàng, chỉ nhìn chung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh màu xanh của
Toàn Cơ. Chợt thấy đỉnh đầu một đoàn bóng đen dần dần biến lớn, hai người đồng
loạt ngẩng đầu, chỉ thấy những quái điểu bọn họ bỏ qua không để ý, đều bay lên
trên, tụ cùng một chỗ, kêu loạn cả lên, đinh tai nhức óc.
Mắt thấy chúng nó tụ thành một quả hắc cầu
khổng lồ, lại còn có quái điểu không ngừng bay lên, chen vào, giống như bên
trong có thứ gì mê người. Hai người đều nhìn đến ngây người.
Chợt nghe bên trong quả cầu kia có tiếng
người quát lên, tiếp theo sau là ba đạo hỏa long từ bên trong bắn ra, đàn điểu
hoảng loạn né tránh, nhưng vẫn có vô số con bị chết cháy tại chỗ. Ba con hỏa
long dạo một vòng xung quanh, đuổi theo quái điểu ba đầu, trong lúc nhất thời
mùi khét lẹt trộn lẫn mùi hôi thối, trở nên càng khó ngửi.
Hai người chỉ thấy ở trung tâm ngọn lửa
ngút trời, vững vàng đứng một lục y thiếu nữ, đúng là Toàn Cơ. Nàng đang nhắm
mắt niệm chú, ước chừng là ngự hỏa thuật này quá mức mãnh liệt, nàng có chút
không chịu nổi, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hai tay đã run nhè nhẹ.
"Ba đạo hỏa long! Nàng đang liều mạng
sao? !" Chung Mẫn Ngôn biết lợi hại, lập tức phi thân lên hỗ trợ.
Kỳ quái là, đám quái điểu rõ ràng nhìn thấy
Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn, cũng không nhào tới, Toàn Cơ quanh thân có hỏa
long vây quanh, tới gần một chút sẽ bị đốt trụi, chúng nó lại vẫn như cũ không
nỡ rời đi, gào thét đảo quanh nàng, chính là không chịu buông tha cho.
Loại tình cảnh này Chung Mẫn Ngôn từng thấy
qua, hắn đột nhiên nhớ tới một màn kia của bốn năm trước, cổ điêu bị trọng
thương kia, liều chết cũng muốn đi vào ngã rẽ đến ăn Toàn Cơ.
Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì yêu
ma quỷ quái đều gây khó dễ cho nàng?
Hắn phóng xuất kiếm khí bắn rơi tảng lớn
quái điểu, đang muốn kêu Toàn Cơ lại đây, chợt thấy hơn mười con quái điểu
phóng lên cao, từ trên đỉnh đầu không có hỏa long vây quanh của Toàn Cơ đập
xuống!
"Muội
muội cẩn thận!"
Linh Lung hét lên một tiếng, đang muốn bay
lên, ai ngờ Toàn Cơ bị những quái điểu này va chạm, lại không hề có năng lực
chống cự, hỏa long quanh thân nháy mắt tắt lịm.
Hai người trơ mắt nhìn nàng từ trên thân
kiếm té rớt, cắm đầu ngã xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét