6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 91

Chương 91: Lưu lại nàng 

Trong cặp mắt hẹp dài của Văn Nhân Tiêu dao động quỷ dị quang mang, thẳng tắp nhìn Lãnh Loan Loan đang nhìn lại hắn với ánh mắt lạnh lùng.

"Có thể, nhưng ta muốn lưu lại nàng ấy."

Ngón tay hiện rõ những khớp xương chỉ thẳng vào Lãnh Loan Loan đang uốn tại trong lòng Dạ Thần, tiểu nữ oa này cũng không phải thú vị bình thường. Xem ra trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài lại có loại tư thái cao quý ngạo thị thiên hạ, thật sự không thể không làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Có lẽ để nàng ở lại bên cạnh mình, sẽ là một chuyện rất thú vị.

"Cái gì?"

Lạc vương bị yêu cầu của Văn Nhân Tiêu làm sửng sốt, hắn chính là muốn diệt trừ yêu nữ tiểu Thái Tử Phi kia. Hắn tin tưởng chỉ cần có tiểu nữ oa kia ở đây, chính mình muốn báo thù, nhất định sẽ bị trở ngại trùng trùng. Mười mấy năm trôi qua, hắn đã không còn kiên nhẫn lại tiếp tục chờ đợi nữa. Hắn muốn kẻ kia không phải chết trong chính tẩm mà là chết trong tay hắn, muốn cho tên đó nhìn thấy giang sơn hắn đã đoạt đi là như thế nào bị chính mình đoạt lại . . . . . .

"Không được, nàng ta nhất định phải chết." Lạc vương lắc đầu, những điều kiện khác, hắn đều có thể đáp ứng. Nhưng lại không thể để cho nàng ta lưu lại được.

"Ngươi nhận lời thực hiện một điều kiện cho bổn vương, hiện tại bổn vương  yêu cầu chính là muốn giết bọn chúng, một kẻ cũng không lưu." Đôi mắt thâm thúy nhìn Văn Nhân Tiêu, mang theo cường thế.

Văn Nhân Tiêu ngón tay thon dài ưu nhã điểm điểm huyệt thái dương. Thật đúng là khó khăn. Lời hắn hứa tất nhiên sẽ không thất tín, thế nhưng hắn đối với tiểu oa nhi kia cũng thật sự cảm thấy hứng thú a.

"Muốn mạng của chúng ta, ngươi cho là các ngươi có bản lãnh này sao?"

Lãnh Loan Loan vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, Văn Nhân Tiêu này nhìn thật đúng là cuồng vọng, cho dù là giáo chủ tà giáo lớn nhất trên giang hồ thì thế nào? Đối với nàng mà nói, còn không phải chỉ giơ tay lên liền giải quyết được sao. Chính là cái kẻ cứ khăng khăng kia khiến nàng nhìn đến nỗi không thoải mái. Cuồng sao? Có nàng ở đây, ở đâu đến phiên hắn có phần cuồng.

"Cửu nhi ——"

"Thái Tử Phi ——"

Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly cũng không dám lơi lỏng cảnh giác đối với Văn Nhân Tiêu, bây giờ nghe thấy Lãnh Loan Loan khiêu khích bọn họ. Trong lòng tự nhiên có chút lo lắng, năm đó mấy đại môn phái nổi danh nhất võ lâm liên hợp tiêu diệt Hỏa Ảnh giáo, thế nhưng lại dẫn đến ai ai cũng không quay về. Mà nghe nói Văn Nhân Tiêu này độc thủ khiêu chiến mấy chưởng môn của các môn phái, thân thủ tàn nhẫn, lợi hại, có thể suy nghĩ cũng biết.

"Làm ơn đi, các ngươi là nam nhân. Không cần đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của mình."

Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ Thần nhảy xuống, thân thể nho nhỏ đứng trên mặt đất khiển trách hai người. Sau đó ngước cái đầu nhỏ lên, ánh mắt long lanh tuy nhiên lại lạnh như băng nhìn Lạc vương cùng Văn Nhân Tiêu.

"Cho các ngươi ba cơ hội, nếu các ngươi không có biện pháp giết chúng ta, vậy bản Thái Tử Phi sẽ không khách khí."

"Ha ha a. . . . . ."

Văn Nhân Tiêu đột nhiên cúi đầu cười, nguyên bản oa nhi này chính là sáu tuổi tiểu Thái Tử Phi nổi tiếng hậu thế. Quả nhiên không giống người phàm, nhìn vẻ mặt phấn nộn nhưng lạnh như băng kia, còn có thân thể nho nhỏ phát ra khí thế khiếp người kia, hoàn toàn chính là tư thế của một tiểu nữ Vương, quả nhiên rất thú vị.

Lạc vương nhìn thấy Văn Nhân Tiêu vô cớ bật cười, trong lòng trầm xuống. Mặc dù mình cứu Văn Nhân Tiêu một mạng, thế nhưng cá tính của hắn ta từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, vạn nhất nếu hắn đột nhiên thất tín, mình cũng không có biện pháp. Nhưng mà hắn ta lại là tấm ván gỗ duy nhất bây giờ của mình, tuyệt không thể để hắn buông tay.

"Giáo chủ ——" Lạc Vương nhìn hắn, hi vọng Văn Nhân Tiêu có thể nhớ kỹ lời hứa của hắn ta.

Áo bào của Văn Nhân Tiêu khẽ hất lên, tà áo đỏ rực vẽ thành một vòng cung. Mái tóc đen theo gió hoàng hôn lay động, ánh sáng loang lổ, bao phủ cả người. Mắt phượng hẹp dài híp lại, cặp mắt dài nhỏ ánh lên quỷ dị quang mang, nghênh đón ánh mắt Lãnh Loan Loan.

"Không hổ là tiểu Thái Tử Phi, quả nhiên có khí thế. Như vậy hiện tại bản giáo chủ liền lĩnh giáo cao chiêu của các vị."

Dứt lời, thân ảnh đỏ rực chợt lóe, giống như một ngọn lửa đỏ tươi, cánh tay dài duỗi ra, thăm dó hướng về phía Lãnh Loan Loan, như muốn bắt lấy nàng.

Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, giương tay áo lên, tay áo đỏ rực đồng dạng giương ra, đồng dạng vẽ ra hào quang vòng cung loá mắt, khuôn mặt phấn nộn nhưng lại lãnh lệ cùng châm chọc quang mang.

Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly đều khẩn trương cả lên, Dạ Thần duỗi tay ra, ôm Lãnh Loan Loan vào trong ngực. Cặp mắt tím nhìn Văn Nhân Tiêu tiến đến gần, cả người cũng tản mát ra khiếu sát khí tức mãnh liệt.

Như đã lường trước, hắn cùng với Trữ Phong Ly đều không hề động thủ, một thân ảnh màu trắng đã lướt tới. Hai người chăm chú nhìn lại, lại là tuyết lang.

"Hú ——"

Thân thể tuyết lang như mũi tên nhọn, nghênh đón Văn Nhân Tiêu. Một tiếng sói tru, âm thanh như tiếng sấm. Đồng tử đỏ rực lóe ra thị huyết quang mang, móng vuốt sắc bén ở chân trước hướng trước ngực hắn ta chộp tới.

"Giáo chủ cẩn thận."

Lạc vương được chứng kiến qua tuyết lang hung tàn, lúc này lên tiếng nhắc nhở.

Văn Nhân Tiêu mày kiếm nhíu lại, 'xoẹt' một tiếng rút ra một thanh nhuyễn kiếm ánh sáng lóng lánh ở bên hông, bổ về phía chân trước tuyết lang. Như muốn gọt đi lợi trảo của nó.

Trong huyết mâu của tuyết lang hiện lên một đạo khinh miệt, thân hình nhoáng lên một cái, xông thẳng vào công kích của Văn Nhân Tiêu. Lại lắc mình một cái, một lần nữa công kích hắn ta. Nếu không phải hiện tại không tiện sử dụng pháp thuật, còn phải để nó xuất một chiêu một thế, mệt mỏi như vậy đi đối phó một phàm nhân sao? Ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể đánh bại đại ma đầu trong mắt người khác.

"Hảo một con sói hung hãn, bản giáo chủ càng muốn thu phục ngươi."

Tuyết lang hung mãnh ngược lại khơi dậy lòng thuần phục của Văn Nhân Tiêu, trong cặp mắt phượng hẹp dài tràn đầy quang mang nhất định. Chợt tắt cười, nhất chiêu nhất thế đều trở nên mau lẹ, hung ác.

Nhìn không ra tên nhân loại này còn có vài chiêu.

Tuyết lang không thể dùng pháp lực, chỉ phải tránh đi tấn mãnh công kích của Văn Nhân Tiêu.

"Thật sự là lãng phí thời gian."

Không có nhận xét nào: