Quả nhiên sáng sớm hôm sau thức dậy, Lục
Yên Nhiên đã đi rồi. Linh Lung đã sớm dậy, tiễn nàng đến bên ngoài Vọng Tiên
trấn, mới lưu luyến không rời quay trở
về.
Lúc đó bọn người Chung Mẫn Ngôn cũng đã
dậy, đang cùng Triệu lão đại vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm. Linh Lung
nhìn nhìn chung quanh, không thấy Toàn Cơ, không khỏi thở dài: "Muội muội
quả nhiên vẫn là không dậy nổi."
Chung Mẫn Ngôn uống một ngụm cháo, hừ nói:
"Nàng ngày nào đó nếu nghe được gà gáy, mặt trời liền mọc ở hướng
Tây!"
Linh Lung trừng mắt liếc hắn một cái, dẩu
môi nói : "Ngươi chung quy vẫn khó dễ muội muội, thật đáng ghét!" Nói
xong chính mình chạy tới phòng đánh thức Toàn Cơ, kéo đến ăn điểm tâm.
Ăn cơm xong, Vũ Tư Phượng từ trong lòng lấy
ra bản đồ, nói nhỏ: "Ra khỏi Vọng Tiên trấn về hướng Đông là rừng rậm
hoang vu vắng vẻ. Chúng ta không nhất thiết phải đi bộ, cứ trực tiếp ngự kiếm
bay đến núi Cao Thị, gần đó có hồ Hồng Trạch, nghe nói phong cảnh là tuyệt
hảo."
Linh Lung nghe nói có ngoạn, tự nhiên không
ngừng gật đầu. Nhược Ngọc cười nói: "Ở đó có Chung Ly thành, được xem như
là một đại thành nổi danh. Mẫn Ngôn các ngươi bình thường đều ở Thủ Dương sơn
tu hành, chưa đi qua khu phồn hoa đi."
Chung Mẫn Ngôn gật gật đầu, "Sư phụ đã
dạy, người tu hành phải tâm trầm như nước, không tham luyến hồng trần xa
hoa."
"Tiểu Lục tử đừng không có việc gì cứ
nói sư phụ dạy sư phụ dạy! Nếu ra ngoài, liền phải chơi cho đủ. Nhược Ngọc,
Chung Ly thành có cái gì hảo ngoạn nha?"
Linh Lung càng nói, Chung Mẫn Ngôn liền giả
câm điếc, ngoan ngoãn bày ra bộ dạng nói gì nghe nấy.
Nhược Ngọc cười nói: "Ta chỉ nghe nói tháng hai hàng năm ở đó sẽ tổ chức đại tế tự, mọi người toàn thành sẽ tụ họp
lại, phi thường náo nhiệt. Tính tính ngày, tuy rằng chúng ta đi sớm vài ngày,
cũng không có trở ngại gì."
Linh Lung vừa nghe có náo nhiệt xem, làm
sao lại ngồi yên, ba ngụm hai cái liền đem điểm tâm nhét xuống, nhét đến thiếu
chút nữa nghẹn chết, lau lau miệng liền muốn đi thu thập đồ đạc rời đi. Toàn Cơ
thấy nàng vội vã như vậy, chỉ cho là có chuyện khẩn, cũng vội vàng đem nửa cái
bánh nướng còn lại nhét vào miệng, kết quả bị nghẹn lại, gấp đến độ lấy tay ra
sức vỗ lên bàn.
Chậm một chút, nào, uống nước." Vũ Tư Phượng vội
vàng đem chén trà đưa đến gần miệng nàng, rót cho nàng từng chút từng chút,
thấy nàng sắc mặt dịu xuống, liền cười khổ nói: "Quả thật là một tiểu hài
tử còn chưa trưởng thành. Làm sao lại có người có đạo lý ăn cơm như vậy."
Toàn Cơ khó khăn nuốt xuống toàn bộ những
thứ trong miệng, thế này mới mở to mắt, nói nhỏ: "Có chuyện gì gấp sao?
Chúng ta muốn đi đâu a?"
Vũ Tư Phượng chỉ có tiếp tục bất đắc
dĩ cười, thấy trên trán nàng tóc dính
một ít sợi bông, nhịn không được thay nàng lấy xuống, ôn nhu nói: "Khi nào
thì muội có thể chuyên tâm nghe người ta nói a, vậy mặt trời mới thật là mọc từ
phía Tây."
Nói xong, thấy nàng vẫn mờ mịt như vậy nhìn
mình, liền nói khẽ: "Mặc kệ đi chỗ nào, muội chỉ để ý đi theo ta là
được."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại đổi lấy hắn
mỉm cười: ". . . . . . Chỉ cần không sợ ta đem muội bán."
Tư Phượng gần đây thực cổ quái. Toàn Cơ trở
về phòng thu dọn đồ đạc, một mặt hồi tưởng những việc phát sinh từ lúc nhìn
thấy hắn tới nay, hắn giống như một chút cũng không thay đổi, vẫn là biết rất
nhiều thứ, gọn gàng ngăn nắp; nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều, luôn nói
chuyện lập lờ nước đôi. Tuy nói xa cách bốn năm, nhưng nàng cảm thấy hết thảy
vẫn như lúc ban đầu, không có gì bất đồng, nhưng có lẽ đối với hắn mà nói, vẫn
là có cái gì đó không giống đi.
Một bên Linh Lung sớm đã thu thập xong đồ
đạc của mình, tay chân lanh lẹ làm ra vẻ thay nàng gói ghém, thấy nàng tâm trí
không tập trung như vậy đem một bộ y phục xếp rồi lại xếp, gói rồi lại gói, gói
thành một cục, không khỏi cười trêu cợt nàng: "Muội đang có tâm sự gì nha?
Nào, nói cho tỷ tỷ nghe đi."
Nàng bày ra bộ dáng ta là tri âm của muội,
lôi kéo tay Toàn Cơ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt chớp chớp, long lanh.
Toàn Cơ do dự một chút, mới nói: "Linh
Lung, tỷ có cảm thấy Tư Phượng hình như thay đổi rất nhiều không?"
Linh Lung sớm biết rằng nàng muốn nói về Tư
Phượng, muội muội này phương diện khác thì còn được, nhưng riêng với phương
diện nào đó so với đứa con nít ba tuổi còn không thông, lập tức trêu đùa:
"Thay đổi chỗ nào? Muội nói trước thử xem."
"Hắn giống như sẽ nói một số chuyện
khiến cho người ta không hiểu, thái độ cũng không giống với trước kia. . . . .
. Có phải ta đa tâm không?" Toàn Cơ thực lo lắng là mình quá mẫn cảm.
Linh Lung nhịn không được cười trộm, trên
mặt lại nghiêm trang : "Quả thật là muội đa tâm. Trong mắt của ta Tư
Phượng cùng trước kia không có gì khác nhau. Muội có phải không thích hắn
không?"
"Làm sao có thể!" Toàn Cơ vội
vàng biện bạch, "Ta. . . . . . Ta thực thích hắn a! Tư Phượng giống như
chuyện gì cũng biết, lợi hại vô cùng, hơn nữa đối với chúng ta lại tốt như vậy,
làm sao có thể không thích hắn chứ?"
Linh Lung thở dài một hơi, "Vậy. . . .
. . Khả năng là hắn không thích muội."
Ách, chẳng lẽ đây mới là chân tướng? Toàn
Cơ bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên là bởi vì chính mình bốn năm không liên lạc với
hắn, cho nên hắn thực phẫn nộ, cho nên tối hôm đó hắn mới nói những câu cổ quái
như vậy, cho nên. . . . . . thái độ của hắn mới có thể thay đổi!
Linh Lung thấy muội muội đem vạt áo của
mình vặn tới vặn lui vặn đến sắp rách, bụng thiếu chút nữa muốn phá ra cười,
nàng cố nén cười, lại thở dài một hơi: "Lại nói tiếp, hắn đến bây giờ cũng
không chịu tháo mặt nạ xuống, chứng thật là lạnh nhạt nha. Đại khái vẫn còn
trách muội bốn năm không viết thư cho hắn đi. Quên đi, Toàn Cơ, loại sự tình
này không thể cưỡng cầu. Muội về sau cũng đừng lại chọc giận Tư Phượng nữa, trò
chuyện với hắn nhiều một chút, nam nhân mà, là muốn nữ nhân lấy lòng mới thoải
mái một chút. Nhớ rõ phải lấy lòng hắn nhiều nha, hiểu chưa?"
Thì ra là thế! Ừm, lấy lòng hắn, lấy lòng
hắn. . . . . .
Cuối cùng thu thập xong đồ đạc, từ chối
khéo người Triệu gia trang không ngừng
mời ở lại, năm người cùng nhau đồng hành, ngự kiếm bay đến Chung Ly thành phía
Đông.
Ngự kiếm giữa trời cao chú trọng chính là
tâm vô tạp niệm, nếu không rất dễ té từ trên thân kiếm xuống, đây chính là trên
không vạn trượng, té xuống tư vị sẽ không dễ chịu lắm. Trước kia Toàn Cơ ngự
kiếm bay nhanh nhất, vừa cao vừa ổn, chỉ vì trong lòng nàng cho tới bây giờ
không có tạp niệm gì có thể nghĩ, hôm nay không hiểu như thế nào, bay vừa chậm lại vừa thấp, nhiều lần nghiêng người
muốn té từ trên thân kiếm xuống, Vũ Tư Phượng sợ tới mức luôn canh giữ ở bên
cạnh, một mặt quay đầu kêu Linh Lung: "Hôm nay Toàn Cơ tình trạng không
tốt, Linh Lung muội mang nàng bay theo đi?"
Linh Lung trong tâm có quỷ, giả bộ không
nghe thấy, dắt Chung Mẫn Ngôn bay vọt lên phía trước, Nhược Ngọc thấy chuyện
riêng của nữ nhi chính mình không tiện nhúng tay, cũng rõ ràng giả tai điếc,
sớm bay mất dạng.
"Quên đi, muội qua đây."
Vũ Tư Phượng nâng Toàn Cơ lên, nhẹ nhàng
đặt ở phía sau mình, vững vàng bay về phía trước. Bay một hồi, chỉ cảm thấy
nàng nắm chặt tay áo mình, ngón tay xoay xoay, đem tay áo hắn xoay thành một
cục, hắn không khỏi bật cười: "Muội đang có tâm sự gì?"
Toàn Cơ ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc ngẩng
đầu, mắt sáng long lanh, rất chân thành hỏi: "Tư Phượng, ta nên lấy lòng
huynh như thế nào huynh mới có thể vui vẻ nha?"
Hắn đột nhiên ngẩn ngơ, kiếm dưới chân lập
tức trượt đi, thiếu chút nữa hai người cùng té xuống.
Tại sao lại hỏi cái này? ! Vũ Tư Phượng
thực sầu não, cúi đầu nhìn Toàn Cơ, nàng quả nhiên rất nghiêm tức xem đó là một
vấn đề. Hắn ở trong lòng cười khổ, trên mặt lại lãnh đạm nói : "Ai dạy
muội điều này?"
Toàn Cơ chỉ nghĩ hắn không vui, gấp đến độ
kéo căng tay áo hắn nói : "Tư Phượng, bốn năm không viết thư là ta sai.
Huynh đừng tức giận được không? Hoặc là huynh mắng ta hai câu đi, đánh ta hai
cái cũng không thành vấn đề!"
Hắn ở dưới mặt nạ mỉm cười, bắt ép nói :
"Trách mắng hai câu là có thể làm cho ta hết giận bốn năm sao?"
Vậy muốn làm như thế nào? Toàn Cơ thực bất
đắc dĩ.
"Ta. . . . . . Cũng không có thứ gì
đáng tiền có thể đền cho huynh."
Hắn vẫn là cười: "Tiền có thể mua bốn
năm hồi ức sao?"
Cái này nàng triệt để hết chỗ nói rồi.
Gió ở bốn phương tám hướng đồng loạt nổi
lên, tóc nàng lướt qua cổ hắn, tê dại lạnh lẽo. Nàng, vĩnh viễn vô tâm như vậy,
vô tâm phạm sai lầm, vô tâm lưu oán, khiến người khác thay đổi triệt để, chính
mình lại không chút để ý không hiểu gì cả.
Có đôi khi, thật sự cần phải trừng phạt
nàng một chút, làm cho nàng hiểu được mình rốt cuộc đã làm chuyện gì.
Chỉ là. . . . . .
Bàn tay mềm mại của nàng vịn vào hắn, như
một con mèo nhỏ bị thất sủng, chỉ thiếu điều kêu meo meo, bộ dáng điềm đạm đáng
yêu kia liền đủ khiến người ta tim đập thình thịch.
Thật
sự không đành lòng.
Cho dù biết rõ đằng sau cái loại điềm đạm
đáng yêu kia, vĩnh viễn là vô tâm, nhưng vẫn là không đành lòng.
Có lẽ thật sự giống sư phụ nói, hắn gặp
mệnh ma, thậm chí ngay cả chút giãy dụa cũng không có, cam tâm tình nguyện nhập
ma.
Hắn bỗng nhiên trở tay gắt gao cầm tay
nàng, thấp giọng nói: "Toàn Cơ, kỳ thật ta một chút cũng không có giận
muội. Chỉ cần muội. . . . . . ngại gì bốn năm, cho dù mười bốn năm, bốn mươi
năm, há là gì!"
Hắn rốt cuộc đem câu nói cất giấu nơi đáy
lòng nói ra, nói xong chỉ cảm thấy ngực như một con thỏ nhỏ, thình thịch đập
loạn. Đợi nửa ngày, cô gái phía sau cũng không nói chuyện, hắn đành phải quay
đầu nhìn nàng, đã thấy nàng cúi đầu trầm tư, thật lâu sau, mới ngẩng đầu cười sáng
lạn: "Bốn mươi năm quá lâu, Tư Phượng, chúng ta về sau bốn ngày cũng không
cần xa cách."
Thực sao?
Cổ họng hắn tắc nghẹn, rốt cuộc không nói
được một chữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét