Đúng như Nhược Ngọc đã nói, Chung Ly thành là
một đại thành, khí thế phồn hoa này, Lộc đài trấn cùng Vọng Tiên trấn lúc trước
hoàn toàn không thể so sánh nổi. Chỉ nhìn thành lâu cao ngất kia, chính là một
loại khí phái đoan chính thanh nhã, đều dùng thanh thạch cự đại chồng chất nhau
mà thành, một đại lộ thênh thang kéo dài từ cửa thành ra bên ngoài, hai bên là đủ
loại nhà dân, mái đình cong vút, tựa như đang giương cánh.
Trong thành biển người nhộn nhịp, thật là một
cảnh tượng hồng trần huyên náo. Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn đều là lần đầu
tiên nhìn thấy loại cảnh trí này, mọi thứ đều mới lạ, cái gì cũng đều cảm thấy
hứng thú, hai người không chịu ngồi yên, đã sớm chạy không thấy bóng dáng, cuối
cùng vẫn là Nhược Ngọc tìm nửa ngày mới từ trong đám người xem tạp kỹ bên đường
lôi bọn họ ra."Người kia thật là lợi hại! Luyện được công phu gì vậy?"
Linh Lung hãy còn đang hưng phấn, chỉ vào một người đang mãi nghệ leo núi đao liên
thanh hỏi Nhược Ngọc.
Nhược Ngọc chỉ cười, "Tạp kỹ mà thôi, không
phải thật."
"Cũng không thể nói như vậy." Chung
Mẫn Ngôn vuốt cằm, thẳng nhìn chằm chằm động tác người nọ leo trèo núi đao,
thấy thế nào thì những cây đao này đều là hàn quang lấp lánh, không giống giả,
"Sư phụ nói dân gian dị nhân cực nhiều, không thể tưởng được nơi này cũng
có một người. Loại công phu không sợ đao thương này nếu học được, chắc chắn có
lợi không ít."
Nhược Ngọc rõ ràng nở nụ cười khổ, ngay tiếp
theo Vũ Tư Phượng bên cạnh cũng ha ha cười không ngừng. Vừa vặn gánh tạp kỹ kia
xong việc, nam tử cao gầy mới vừa rồi leo núi đao gõ cái mõ, một là xin tiền,
hai là bán những thứ gọi là bí phương tổ truyền của hắn, Kim Cương hoàn đủ loại
gì đó.
Chung Mẫn Ngôn cùng Linh Lung tin là thật. Một
người bỏ tiền mua nhiều một chút, một mặt hướng người nọ hỏi bí quyết đao thương
bất nhập, ba người ở chỗ đó gật gù đắc ý. Nói đến nhiệt liệt.
Vũ Tư Phượng quay đầu, chợt phát hiện Toàn Cơ
đứng trước một ngôi nhà hai tầng, ngơ ngác nhìn mái hiên cong vút của người ta.
Nàng hôm nay thay một thân xuân sam bạch sắc, màu bạc thêu viền, búi tóc nghiêng
nghiêng phía sau, điểm thêm một đôi châu hoa vàng nhạt, càng tôn lên nước da
trắng muốt. Người đẹp như hoa. Không người nào đi ngang qua mà không dừng bước
ngoảnh đầu nhìn nàng, chỉ tiếc nàng không biết mình mỹ lệ cỡ nào. "Muội
đang nhìn gì thế?" Vũ Tư Phượng đi tới ôn nhu hỏi nàng.
Toàn Cơ hoàn hồn, vân vê búi tóc rũ xuống trước
ngực, một mặt nói : "Ta là cảm thấy, hình như đã gặp qua loại nhà cửa này."
Trên cái mái hiên cong cong kia tựa hồ còn phải
có vài tầng nữa, một tầng một tầng kéo dài ra, tầng lầu điệp thúy. Phía dưới có
treo một phong linh bằng đồng, gió thổi qua sẽ phát ra tiếng kêu thanh thúy. Trên mái hiên sẽ có một con Trào Phong Thú (*) cả ngày ngoác to cái miệng.
(*) Trào Phong thú: Trào phong thú tọa lạc chủ yếu ở trên mái hiên điện phủ, có ý nghĩa uy hiếp yêu ma, thanh trừ tai họa.
(*) Trào Phong thú: Trào phong thú tọa lạc chủ yếu ở trên mái hiên điện phủ, có ý nghĩa uy hiếp yêu ma, thanh trừ tai họa.
Không biết tại sao, nàng chính là đối với loại
cảnh tượng này cảm thấy quen thuộc, lại như thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc
là đã gặp ở nơi nào.
Nàng ước chừng không biết vẻ mặt mình vùi đầu
khổ nghĩ có bao nhiêu động lòng người. Một bên sớm đã có kẻ tâm hoài mưu mô tìm
cơ hội tiến tới bắt chuyện.
"Vị cô nương này là lần đầu tiên tới
Chung Ly thành?" Quả nhiên có người tới. Toàn Cơ vừa quay đầu, đã nhìn thấy
một bạch y công tử. Ước chừng tuổi trên dưới hai mươi, mi thanh mục tú, trời
rất lạnh lại cầm trong tay một cây quạt, bày ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng, đứng đối diện nàng đang mỉm cười.
Nàng
mờ mịt mở trừng hai mắt, "Phải . . . . . a."
Người nọ thấy nàng chịu tiếp lời với mình, không
khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, phạch một tiếng gấp cây quạt lại, chắp tay
nói: "Đã như vậy, tại hạ có thể có vinh hạnh thay cô nương dẫn đường thưởng
ngoạn? A, đã quên tự giới thiệu, tại hạ. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời,
Toàn Cơ liền nhíu mi nói : "Ta quen ngươi sao?"
Người nọ ngẩn ngơ, "Việc này. . . . .
. Ta cùng cô nương coi như. . . . . ."
"Nguyên lai ngươi cũng không quen
ta." Toàn Cơ bình tĩnh nhìn hắn, "Vậy. . . . . . Ngươi tìm ta có việc?"
"Ách.
. . . . . Cô nương. . . . . ."
Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Toàn Cơ xoay
người rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không lưu lại cho hắn. Hắn - một hào môn
công tử vốn suốt ngày chơi đùa quanh bụi hoa như vậy đâu chịu nổi nữ nhân ủy
khuất, lập tức vội vàng đuổi theo, nói : "Cô nương xin dừng bước, tại hạ
là thành tâm. . . . . ."
"Ồ, nói như vậy, ngươi là cố ý ?"
Một cái mặt nạ Tu La dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt hắn, bên khóc bên cười, quỷ
dị nói không nên lời. Người nọ bị hù đến nhảy dựng, thối lui mấy bước, thình lình
lại bị một người đánh lên người hắn, nhìn lại, lại thấy một gương mặt tuấn lãng,
đối với hắn tựa tiếu phi tiếu, chính là Chung Mẫn Ngôn.
"Ngươi là cố ý sẽ làm gì với tiểu sư muội
nhà ta?" Chung Mẫn Ngôn đem kim cương đại lực thần hoàn vừa mua được cầm ở
trên tay vứt đi, Linh Lung bên cạnh cũng bắt chước hắn, khoanh tay hung tợn trừng
hắn.
Người nọ thấy nàng có những đồng bọn kì dị cổ
quái nhìn qua thật hung tợn, liền đành phải sờ sờ mũi không nói gì. Nhìn nhìn
lại, hắn mang theo vài tùy tùng nghe nói là võ nghệ cao thâm, đều dồn đống ở
phía ngoài, Nhược Ngọc một bàn tay đã ngăn chặn bọn họ, căn bản không qua được.
Hắn đành phải thở dài ôm quyền, sợ hãi nói
: "Tại hạ Phương Diệc Chân Chung Ly thành, ra mắt các vị đại hiệp."
Vừa nghe hắn báo danh tính, người chen chúc
bên cạnh xem náo nhiệt liền phát ra một trận ồn ào, có người hảo tâm sớm kêu
lên: "Nguyên lai là Phương lão gia nhị công tử nha! Khó trách lại dụ dỗ cô
nương nhà người ta ngay trên phố như vậy. . . . . ."
Phương Diệc Chân trên mặt một trận đỏ một trận
xanh, chỉ hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ chui vào không ló ra nữa mới
tốt. Nhược Ngọc rốt cuộc là người ổn trọng nhất, đem bọn tùy tùng giao cho Chung
Mẫn Ngôn ngăn trở, chính mình tiến lên chắp tay thi lễ, hòa nhã nói: "Phương
công tử nếu xuất thân từ hào môn thế gia, lại đối với chúng tôi khách khí lịch
thiệp như vậy, chúng tôi từ chối thì lại bất kính. Vậy thì, xin phiền công tử
dẫn đường, để cho ta lĩnh hội một chút phong cảnh Chung Ly."
Hắn đúng là tương kế tựu kế, rõ ràng đáp
lại tên phú gia công tử này. Kẻ này nếu thích xuất đầu tố tiểu lấy lòng thiếu
nữ, liền để cho hắn lấy lòng đủ.
Quả nhiên Phương Diệc Chân mặt so với mướp đắng
còn khổ hơn, đáp ứng thì lại không muốn, muốn cự tuyệt lại không dám, đành phải
khúm núm gật gật đầu, khom người nói: "Vậy. . . . . . Các vị mời đi theo
ta. . . . . ."
Hào môn công tử rốt cục là hào môn công tử,
xuất môn tọa xa từ trên xuống dưới cũng lộ ra một mùi vị tài đại khí thô. Một
chiếc xe chở sáu người bọn hắn, vẫn còn rộng rãi.
Linh Lung cùng Toàn Cơ không quản chuyện
gì, dù sao uy hiếp cưỡng bách xã giao linh tinh đều giao cho những nam nhân đó,
hai nàng chỉ để ý lấy hoa quả tươi cùng điểm tâm trên bàn nhỏ đến ăn. Linh Lung
càng quen thuộc hơn, giống như nhà mình vậy, rót lương trà trong ấm trà sứ
trắng bên cạnh đến uống.
Phương Diệc Chân chỉ ở trong bụng ai thán vô
duyên vô cớ trêu chọc một đám khắc tinh, ăn của hắn uống của hắn, hắn lại nào
dám nói một chữ không.
Nhược Ngọc thấy hắn thần sắc sợ hãi, liền cười
nói: "Đa tạ ý tốt của Phương công tử, tôi vô cùng cảm kích. Còn thỉnh cầu
công tử chỉ đường, chúng ta đây là muốn đi nơi nào?"
Phương Diệc Chân thấy hắn tuy rằng đeo mặt nạ
đáng sợ, nhưng ngôn ngữ ôn hòa, tựa hồ không có ác ý gì, thế này mới hơi chút
yên tâm nói : "Trước mắt đã đến tháng hai, giữa tháng hai người Chung Ly
thành đều đi Cao thị từ đường cầu phúc. Nơi đó y sơn bàng thủy (kế núi kề sông),
phong cảnh là đẹp nhất."
Linh Lung vừa nghe y sơn bàng thủy, liền hỏi:
"Là ở gần hồ Hồng Trạch sao?"
Phương Diệc Chân thấy nàng dung mạo diễm lệ,
thần thái phi dương, cũng là một thiếu nữ cực xuất sắc, nhất thời nhịn không
được tâm trì thần diêu, cười nói: "Cô nương nói rất đúng, thật sự là nhìn
xa trông rộng."
Linh Lung nào biết đâu hắn là đang lấy lòng
mình, thủ đoạn hái hoa lão luyện, nàng thấy được người khác khích lệ, dương dương
đắc ý.
Vũ Tư Phượng bỗng nhiên nói: "Ta trước
kia nghe nói, Cao thị từ đường tế bái đều không phải là hư huyễn thiên thần, mà
là một thần tiên chân chính. Chuyện này là thật sao?"
Phương Diệc Chân gật đầu nói: "Vị đại hiệp
này quả nhiên hiểu biết. Cao thị từ đường bái lạy là một vị nữ tử, chồng họ
Cao, vì thế xưng là Cao thị. Trong thành có ai khổ cực, chỉ cần thành tâm đến
từ đường cầu nguyện, thường thì hôm sau liền thấy hiệu quả, cho nên từ đường
vẫn hương khói không ngừng. Phạm vi ngàn dặm người nghe đến tiếng tăm của bậc
thần linh này liền cũng đến. Sinh thần của nữ tử Cao thị kia là tháng hai, cho
nên tháng hai hàng năm toàn thành Chung Ly thành này sẽ tụ tập lại, tổ chức một
đại hội cung phụng."
Nhược Ngọc ngạc nhiên nói: "Sao lại không
bái ngày kị của cô ta? Hay là quả thật là mỗi nơi đều có một phong tục khác
nhau sao?" Phương Diệc Chân cùng bọn họ nói chuyện nhiều, dần dần không sợ
hãi nữa, lập tức cười nói: "Vị đại hiệp này có điều không biết, Cao thị nữ
tử chưa thăng tiên, chỉ cư trú trong núi tiên Cao thị. Đại hội cung phụng vào
tháng hai hàng năm này, còn có thể chọn lựa vài nam tử trẻ tuổi có tiên duyên
theo hầu hạ cô ta đó!"
"Oa, đây không phải là đại hưởng. . .
. . ." Linh Lung nói đến một nửa, vội vàng nuốt trở về. Nàng vốn muốn nói
nữ thần tiên kia hàng năm tuyển vài nam tử trẻ tuổi, quả thật là đại hưởng
"nam" phúc, nhưng người nơi này tín ngưỡng sâu đậm, lời này nói ra
cũng khó nghe, cho nên vội vàng ngậm miệng.
Nhược Ngọc cùng Vũ Tư Phượng nhìn nhau, thực
hiển nhiên bọn hắn cũng chưa từng nghe nói qua có "thần tiên" nhận người
theo hầu hạ mình, náo nhiệt này, nhất định phải nhìn một chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét