"Ta muốn các ngươi nói cho chủ tử nhà
các ngươi biết, muốn cứu Kỷ Thanh Ngữ, phải xem bản lĩnh của hắn."
Cái đầu nho nhỏ ngước lên, một đôi mắt to
đen láy khiêu khích nhìn hắc y nhân. Nàng là đang hướng về phía Lạc vương cùng Định
Viễn Hậu ở phía sau màn này tuyên chiến.
Mấy hắc y nhân kinh ngạc, nàng ta là đang
hướng các chủ tử tuyên chiến sao?
"Mang
ta rời đi, mang ta rời đi. . . . . ."
Nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, Kỷ
Thanh Ngữ sợ tới mức tay cứ kéo chéo áo của hắc y nhân. Nàng không muốn tiếp
tục bị nhốt tại địa phương quỷ quái này, nàng muốn ngủ giường lớn ấm áp, nàng muốn
làm quận chúa. . . . . .
Hắc y nhân nhìn bộ dáng lê hoa đái lệ kia
của nàng, trong lòng cũng có vài phần thương hại.
"Nếu chúng ta muốn mang nàng ấy đi thì
sao?" Nhất thời xúc động, cư nhiên không biết sống chết hướng tới Lãnh
Loan Loan mở miệng.
Ánh mắt Lãnh Loan Loan ngưng đọng, sau đó nở
nụ cười khó hiểu. Lại cười đến mức khiến những người khác sợ hãi, nhìn nhau
không biết phải làm sao.
"Các ngươi nếu có thể mang nàng ta đi,
bản Thái Tử Phi thật bội phục các ngươi." Hừ, đồ không biết sống chết.
"Tuyết lang, hiện tại ngươi nên ra sân
khấu rồi."
Lãnh Loan Loan khẽ chùng thân mình xuống, bàn
tay nhỏ bé mềm mại ở trên đầu tuyết lang nhẹ nhàng vuốt ve.
Tuyết lang nằm trên mặt đất kia sau khi
Lãnh Loan Loan buông bàn tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên.
Một đôi đồng tử đỏ rực quỷ dị nhìn thẳng vào đám hắc y nhân, xẹt qua thị huyết
quang mang.
Hắc y nhân thối lui từng bước, trời ơi,
nguyên bản không biết con sói này lại cao lớn hung hãn như vậy. Cặp mắt kia
thật là dọa người, tựa hồ có thể xé nát bọn họ ra.
"Tuyết lang, phải biết lễ độ. Hướng
khách nhân chào hỏi." Lãnh Loan Loan khóe miệng phác thảo nụ cười, nói.
Tuyết lang vừa nghe, vươn cổ ra, hú lên một
tiếng:
"Hú
——"
Âm thanh kia cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh,
khiến cho cây cối cũng theo đó mà rung động.
Hắc y nhân đều nuốt một ngụm nước bọt, răng
nanh của con sói trắng âm hiểm kia thoạt nhìn bén nhọn như thế. Nếu như bị nó
cắn một ngụm, không chết cũng tàn phế. Bọn hắn cũng lo lắng tiếng hú của con
sói này sẽ dẫn tới thị vệ trong cung, đến lúc đó thì càng đi không được. Trong
khoảng thời gian ngắn, lại cùng tuyết lang giằng co.
Lãnh Loan Loan há lại không nhìn thấu tâm
tư của những kẻ này. Nàng thật vất vả tìm được chuyện thú vị để làm, làm sao có
thể dẫn thị vệ tới, từ lúc nàng đi đến nơi này, cũng đã bố trí kết giới xung
quanh. Người bên ngoài nghe không được cũng nhìn không thấy hết thảy chuyện
phát sinh ở đây.
"Bản
Thái Tử Phi kiên nhẫn có hạn."
Lãnh Loan Loan lười biếng khẽ ngáp một cái,
bộ dáng kia thật có vài phần hoạt bát thiên chân của hài đồng. Thế nhưng hiện
tại mấy hắc y nhân này cũng không dám coi nàng là hài đồng bình thường.
"Các ngươi đã không chịu nghe lời bản
Thái Tử Phi, như vậy cũng không cần phải khách khí với các ngươi."
Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn trừng mắt
nhìn mấy người đó một cái, bất quá là vài tên tiểu la lâu cũng xứng lãng phí
thời gian quý giá của nàng sao? Nàng hảo tâm để cho bọn chúng trở về báo tin.
Bất quá bây giờ xem ra mấy kẻ này cũng không thức thời. Quên đi, một khi đã như
vậy, lưu lại có ích gì? Phế đi bọn chúng, lưu lại một người trở về báo tin là
đủ.
"A Dao, đi đem tên nô lệ không nghe
lời kia mang đến cho ta." Ngón tay lười biếng hướng về phía Kỷ Thanh Ngữ
đang co quắp lại ở một bên. Nguyên tưởng rằng nữ nhân này rất thông minh, hiện
tại xem ra lại dại dột muốn chết. Trứng chim cũng muốn chọi với kim cương, nàng
ta muốn tự sát, mình đương nhiên cũng không ngăn cản nàng ta.
"Vâng"
Thủy Dao thản nhiên đáp, thân ảnh màu trắng
nhoáng lên một cái, uyển chuyển quỷ mị tiếp cận mấy hắc y nhân cùng Kỷ Thanh
Ngữ được bọn họ bảo hộ ở bên trong.
Mấy hắc y nhân thấy nàng công kích, tất cả
đều trận địa sẵn sàng đón địch. Nhưng không ngờ chỉ thấy bạch quang hiện lên,
Kỷ Thanh Ngữ được bọn họ bảo hộ ở bên trong kia cư nhiên đã rơi vào trong tay
Thủy Dao.
Mấy người trợn tròn mắt, đến tột cùng là chuyện
gì xảy ra? Ánh mắt của bọn họ không có vấn đề chứ?
"Buông,
buông. . . . . ."
Bị Thủy Dao xách ở trong tay, Kỷ Thanh Ngữ
thét chói tai, tóc tai hỗn độn, quần áo xoắn lại, bộ dáng giống như một con
điên.
Ngón tay Lãnh Loan Loan bịt lỗ tai lại,
hướng tới Thủy Dao hô:
"Nàng ta ồn quá."
Thủy Dao hiểu ý, một tay chém xuống. Kỷ
Thanh Ngữ đầu rũ xuống dưới, ngất đi.
Lãnh Loan Loan hài lòng khẽ gật đầu, tốt
lắm. Mâu quang chuyển hướng đến mấy hắc y nhân, cười đến tà khí.
"Hiện tại đến lượt các ngươi."
Hướng tới tuyết lang bên cạnh khoát tay áo,
thản nhiên phân phó :
"Tuyết lang, bọn chúng trả cho ngươi.
Bất quá nhớ rõ lưu lại một kẻ, không cần giết chết, chỉ cần giữ lại nửa mạng,
có thể truyền lại câu nói của bản Thái Tử Phi cho chủ nhân hắn là được."
"Hú
——"
Tuyết lang lại vươn cổ hú hài, thân hình hung
hãn kéo căng, một đôi huyết đồng tựa như được châm hỏa diễm, phút chốc bắn về
phía mấy hắc y nhân.
Hắc y nhân kinh hãi, lắc mình muốn tránh
né. Nhưng làm sao nhanh hơn được tuyết lang, trong nháy mắt, tuyết lang đã đè
hai hắc y nhân ngã xuống đất. Vươn nanh sói sắc bén hướng vào cần cổ cắn một
ngụm.
"A ——"
Hắc y nhân kêu to, máu tươi từ trên lỗ hổng
ở cổ cuồn cuộn chảy ra, không đầy một lát, một người sống đã biến thành tử thi.
Tuyết lang ngẩng đầu nhìn về phía mấy hắc y
nhân còn lại, trên hàm răng trắng nhởn kia còn lưu lại vết máu, càng thêm âm
trầm đáng sợ.
Mấy hắc y nhân hoảng sợ, cái gì cũng không
dám làm, lập tức chỉ lo chạy trối chết tứ phía.
Lãnh Loan Loan duỗi ngón tay ra, chân của
mấy kẻ đó giống như bị người ta kéo lại, chạy không được.
Tuyết lang thừa dịp này, lại nhào tới.
Trong nháy mắt, là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ. Chỉ còn lại một hắc y nhân trợn
tròn cặp mắt hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mặt.
Lãnh Loan Loan đi đến trước mặt hắc y nhân
kia, bàn tay nhỏ bé vung lên, cặp mắt hoảng sợ đó trở nên ngây dại.
"Nhớ kỹ, trở về nói cho chủ tử các ngươi
biết, bảo hắn có bản lĩnh thì tìm bản Thái Tử Phi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét