"Thật
sự là lãng phí thời gian."
Lãnh Loan Loan nhìn một người một sói đang
đấu nhau không dứt. Không thú vị bĩu môi, chỉ một đầu ngón tay nàng liền thu
phục rồi, làm gì lâu lắc như vậy.
Lời nàng vừa nói ra, mọi người cười ngất.
Cũng chỉ có nàng mới có thể đem chuyện liên quan đến sinh tử xem thành một hồi
chơi đùa, lại còn nói lãng phí thời gian.
Trữ Phong Ly không biết nên khóc hay cười,
nhìn Dạ Thần. Đã thấy Dạ Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu thê tử này hắn cũng chưa
đoán được. Cho tới bây giờ chưa thấy qua ai không giống người thường hơn nàng,
ngạo nghễ, khí phách, cuồng vọng, bễ nghễ thiên hạ, vừa ngẫu nhiên lại miễn
cưỡng . . . . . .
Văn Nhân Tiêu bỗng nhiên vung kiếm, mắt
phượng hẹp dài xẹt qua một đạo hào quang. Nhìn về phía Lãnh Loan Loan, đã thấy
nàng như nhìn chuyện lạ khẽ ngáp một cái. Nhìn qua rất rầu rĩ, vẻ mặt thực nhàm
chán.
Quả
nhiên, nữ oa này là một bảo vật.
Trong
tâm vừa động, mâu quang lại phát ra nóng rực. Chiêu thế trên tay cũng càng thêm
sắc bén, nếu nàng thấy quá lãng phí thời gian, như vậy mình nên sớm một chút kết
thúc.
Dạ
Thần cảm giác được ánh mắt giáo chủ Hỏa Ảnh giáo kia luôn ở trên người Cửu nhi,
trong lòng rùng mình. Hắn có thể nhìn ra ánh mắt Văn Nhân Tiêu nhìn Cửu
nhi không có sát khí, có khi là nồng đậm
hứng thú. Vòng tay ôm Lãnh Loan Loan chặt hơn, trong tử nhãn lộ ra loại băng
lãnh, vừa nghĩ tới tự nhiên có nam nhân khác phát hiện Cửu nhi đặc biệt, khả ái,
hắn đã cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng lúc trước có lẽ chỉ xem nàng như muội
muội khả ái, nhưng không biết từ khi nào thì hắn đã thành thói quen ôm thân thể
nho nhỏ kia vào trong ngực, đã quen với hơi thở mang theo hương sữa của nàng,
cũng quen với ấm áp của nàng. . . . . .
Ai,
cũng không thể đoạt nàng ở bên cạnh mình.
Đôi
mắt trở nên lợi hại, một loại khí phách chưa từng phơi bày từ trên người hắn
phát ra.
Lãnh
Loan Loan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên. Ơ kìa, hiện tại Thần thực sự có loại
khí thế của người lèo lái giang sơn. Bất quá cặp mắt kia lóe ra hào quang khác
thường, hắn là đang ghen phải không?
Mở
trừng hai mắt, không thể nào, tuy rằng trong lòng nàng vẫn là thiếu nữ mười bảy
tuổi, nhưng hiện tại hình dáng chính là đứa bé sáu tuổi. Lúc gả cho hắn, cũng
không trông cậy hắn hiện tại liền thích mình. Chỉ là hi vọng hắn có thể quen với
mình, sau đó theo thời gian trôi qua, cảm tình từ từ tích lũy, cuối cùng biến
thành tình yêu. . . . . .
Không
phải nói, lâu ngày sinh tình sao?
Bất
quá bây giờ xem ra, hắn đối với mình đã có cảm tình. Tuy rằng cảm thấy có chút không
thể tưởng tượng nổi, thế nhưng ngẫm lại cũng rất tốt, chỉ bất quá tình cảm của
bọn họ tựa hồ là phát triển sớm mà thôi.
"Tuyết
lang lui ra, Thủy Dao sẽ tiếp hắn."
Lãnh
Loan Loan quay đầu lại, nhìn thấy tuyết lang thủy chung tìm không thấy cơ hội tiếp
cận thân thể Văn Nhân Tiêu. Chỉ là càng không ngừng né tránh công kích của hắn,
đôi lông mày khéo léo chau lại. Là nàng xem nhẹ, Văn Nhân Tiêu không phải người
bình thường, chiêu thế của hắn rất mạnh, hơn nữa nội lực không nhỏ. Tuyết lang
tuy rằng cũng hung hãn, thế nhưng không thể dùng pháp lực. Thủy chung cũng là
một chướng ngại, sớm biết như vậy đã để cho hắn lấy nhân thân xuất hiện.
Tuyết
lang nghe vậy, phút chốc tránh được kiếm của Văn Nhân Tiêu, lui về bên chân Lãnh
Loan Loan. Mà Thủy Dao thì giương lên tay áo, cầm trong tay nhuyễn kiếm nghênh đón
Văn Nhân Tiêu.
"Mỹ
nhân đến đây đi."
Văn
Nhân Tiêu mâu quang tà khí đánh giá Thủy
Dao, nữ tử này thoạt nhìn thân thủ không tồi, hơn nữa bộ dạng cũng không tệ,
xem ra bên cạnh tiểu Thái Tử Phi thật ra người tài ba không ít, cũng đồng dạng không
giống người thường như nàng.
Thủy
Dao bị nhìn tà khí như vậy, toàn bộ lông mày đều chau lại. Nàng chán ghét ánh
mắt tà tà của nam nhân trước mặt này, nó khiến nàng cả người đều không thoải
mái. Càng gợi lại những chuyện không vui ở Điêu tộc, tâm rùng mình, kiếm không
lưu tình chút nào vung về phía hắn ta.
"Quả
nhiên có vài chiêu."
Nhìn
thấy Thủy Dao thân thủ nhanh nhẹn, Văn Nhân Tiêu khẽ nhếch môi cười, khuôn mặt
tuấn mỹ yêu nghiệt lại càng câu dẫn lòng người.
"Trời
ạ, ta muốn băng hà rồi."
Lãnh
Loan Loan ngón tay vỗ nhè nhẹ trán, thời gian a, bọn họ cũng đều không hiểu.
Một kẻ hai kẻ đều ở nơi đó đụng chạm, phiền toái. Cái đầu nhỏ dựa vào trong
ngực Dạ Thần đảo cặp mắt trắng dã, ngón tay bắn ra, điểm trúng huyệt đạo Văn
Nhân Tiêu.
Văn
Nhân Tiêu tay cầm nhuyễn kiếm, đứng ở nơi đó, giống như một gốc cây. Nụ cười tà
khí đông lại trên môi.
Mắt
phượng hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan. Hắn rõ ràng không có nghe thấy một tia động
tĩnh, cư nhiên đã bị điểm trúng huyệt đạo. Chẳng lẽ tiểu Thái Tử Phi này cư
nhiên lại biết Cách không điểm huyệt thất truyền một trăm năm sao?
"Giáo
chủ ——"
Lạc
vương cũng cảm giác được Văn Nhân Tiêu không thích hợp, vẻ mặt cũng trở nên
ngưng trọng.
Lãnh
Loan Loan hạ bàn tay nhỏ bé xuống, phấn môi khẽ nhếch, cười đến tà mị. Một cặp
mắt đen láy nhìn Văn Nhân Tiêu không thể nhúc nhích, giống như đang nhìn một con
kiến, mang theo vài phần thương hại.
"Văn
Nhân giáo chủ, hiện tại thế nào? Còn muốn giết chúng ta sao?" Một tên đáng
thương cư nhiên gặp phải mình, còn dám so liều lĩnh với mình. Hừ, nói cho ngươi
biết, ta nếu nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. So liều lĩnh, so ngạo
khí, có thể so sánh qua được nàng sao? Nha, nhìn tính tình hung hăng càn quấy
của hắn, nàng sẽ không sảng khoái.
"Tiểu
Thái Tử Phi, quả nhiên không phải người bình thường, bản giáo chủ đối với nàng hứng
thú càng sâu đậm." Văn Nhân Tiêu sửng sốt sau một lát, lại khôi phục bộ
dáng tà tà kia.
"Làm
càn." Dạ Thần thấy bộ dáng Văn Nhân Tiêu nhìn Lãnh Loan Loan, giận hết mức.
"Giáo
chủ, muốn cho bản thái tử tiêu diệt Hỏa Ảnh giáo sao?" Lạnh lùng trừng mắt
nhìn Văn Nhân Tiêu không thể nhúc nhích, bằng hắn cũng dám có chủ ý với Cửu nhi,
chán sống.
"Ồ,
thái tử điện hạ cho là mình có bản lĩnh kia?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét