Ba
ngày sau
"Thánh
chỉ tới."
Tiếng nói lanh lảnh từ xa truyền đến gần, giống như
âm thanh dùng cưa cắt qua tấm ván gỗ.
Lãnh Loan Loan nghe đến lỗ tai run lên, mày
nhíu lại. Sáng sớm lại tra tấn lỗ tai của nàng, tìm đánh.
"A
Dao."
Miễn cưỡng hô một tiếng, Thủy Dao hiểu ý
gật đầu. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, biến mất trong phòng.
Một lát sau, âm thanh lanh lảnh biến mất.
"Hiện
tại thoải mái hơn."
Màu trắng chợt lóe, Thủy Dao về lại phòng.
"A Dao ngươi làm thế nào?"
"Không phải thuộc hạ, là Kiếm Ngâm."
Thủy Dao thản nhiên đáp, đi đến một bên. Phía sau nàng, Tuyết lang từ ngoài
phòng đi đến. Cặp mắt đỏ rực nhìn Lãnh Loan Loan, hất hất đầu:
"Thuộc hạ e hắn bị dọa ngất."
Lãnh Loan Loan sửng sốt, tiếp theo chợt
cười ra tiếng. Đùa rất vui.
"Ha
ha ha. . . . . ."
"Chủ tử, đây là thánh chỉ." Thủy
Dao đem thánh chỉ kim hoàng giao cho Lãnh Loan Loan.
"Ta thật muốn xem, Hoàng đế lão đầu kia
muốn làm cái gì?"
Lãnh Loan Loan tiếp nhận thánh chỉ trong
tay Thủy Dao, mở ra vừa nhìn, bỗng nhiên vẻ mặt trầm xuống. Hai tay xiết chặt
thánh chỉ lại, bỗng nhiên đứng lên:
"Đi,
đi tìm Hoàng đế lão nhân."
Thủy Dao cùng Tuyết lang, một người một sói
liếc nhau, lắc lắc đầu, đi theo.
Kim
Loan điện
Hoàng đế một thân long bào minh hoàng, đầu
đội mũ miện, ngồi trên ghế rồng ở đại điện, đôi mắt đảo qua văn võ bá quan dưới
điện.
"Chư vị ái khanh, có việc thượng tấu, không
việc bãi triều."
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc
muốn tấu."
Tể tướng Thu Mạc Ngôn một thân mãng bào(*)
màu tím, cầm trong tay ngọc bài bước ra khỏi hàng, hướng tới Hoàng đế cúi đầu,
nói.
(*)
Mãng bào: Lễ phục của quan lại thờ nhà Thanh.
"Tể
tướng có chuyện gì?" Hoàng đế nhíu mày, hỏi.
"Thần tấu thỉnh Hoàng thượng vì thái
tử lập trắc phi." Nguyên bản Thu Mạc Ngôn thấy chính phi đã định, lại đem
chủ ý đánh vào trắc phi. Chỉ cần có thể nắm lấy tâm thái tử, trắc phi cũng có khả
năng thành phù chính (ý nói từ thiếp lên làm vợ).
"Việc này ——" Hoàng đế biểu tình thu
liễm, "Chuyện này không tốt lắm, thái tử mới lập chính phi. Hiện tại lập trắc
phi, có phải hơi nhanh không?" Hắn cũng không muốn tiểu nha đầu kia đến
náo loạn, ba ngày trước, nàng thế nhưng đã làm Thái Hậu, Hoàng hậu sợ tới mức
liên tục mỗi ngày đều thấy ác mộng.
"Hoàng thượng, thần cũng đồng ý tấu
thỉnh của Tể tướng." Đức Viễn Vương gia cũng đứng dậy, cầm ngọc bài cúi đầu
nói."Thái Tử Phi tuổi còn nhỏ, nhưng thái tử lại đã trưởng thành, có trách
nhiệm vì gia tộc hoàng thất khai chi tán diệp." Đức Viễn Vương gia cũng có
chủ ý đồng dạng như của Thu Mạc Ngôn, đều hi vọng đem nữ nhi của mình đẩy lên
vị trí trắc phi của thái tử, sau đó lại đá tiểu nha đầu kia đi, ngồi lên vị trí
chính phi, mai sau sẽ ngồi lên ngai vàng hoàng hậu.
"Thần cũng đồng ý." Uy Viễn tướng
quân cũng chen vào một chân.
"Chúng thần tấu thỉnh Hoàng thượng vì
thái tử lập trắc phi." Tất cả đại thần đều quỳ xuống, tán thành nói.
"Cái này ——"
"Phụ hoàng, nhi thần tuyệt không đồng
ý nạp trắc phi." Đương sự Dạ Thần đứng dậy, tử đồng sâu thẳm quét về phía
mọi người, âm thanh lạnh lùng nói, "Xem ra chư vị rất quan tâm đến việc
nhà của bản thái tử a. Thế nhưng việc nhà của ta, có quan hệ gì với chúng
khanh?" Lại dùng lý do lần trước bác bỏ.
"Việc này ——" chúng thần không
nói gì, hai mặt nhìn nhau. Cũng không biết tiểu Thái Tử Phi kia cho thái tử dùng
mê dược gì, hắn cư nhiên mỹ nữ trưởng thành không cần, lại đi trông nom trái
xanh?
"Như vậy ai gia thì sao? Ai gia có thể
quản chứ."
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến, lại là
Hoàng hậu dìu thái hoàng đi tới.
"Tham kiến Thái Hậu, Hoàng hậu nương
nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Đại thần quỳ trên đất, nhìn thấy Thái Hậu,
Hoàng hậu cư nhiên đi đến triều chính. Như vậy sự tình lại có thể chuyển biến
sao?
"Hoàng tổ mẫu cát tường, mẫu hậu cát tường."
Dạ Thần hướng tới Thái Hậu, Hoàng hậu hành
lễ, Hoàng đế tức thì gọi người dọn chỗ cho hai người.
"Mẫu hậu, người sao lại tới đây?"
Sẽ không lại thêm phiền phức chứ.
"Hoàng đế, ai gia đã thay mặt ngài hạ
chỉ thông báo cho Thái Tử Phi, nên vì thái tử lập trắc phi. Để chính phi nàng
ra mặt tuyển người." Lời nói quả quyết của Thái Hậu bùng nổ trong đại
điện, không nghĩ tới Thái Hậu cư nhiên trước một bước hạ chỉ.
"Mẫu hậu ——" Hoàng đế đau đầu,
quả nhiên lại thêm phiền.
Dạ Thần cũng hơi nhếch môi, hai tay tạo
thành nắm đấm. Hắn ghét việc của bản thân mình cư nhiên bị người khác thao
túng.
"Thái Tử Phi, người không thể
vào."
Bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng cản
trở của tiểu thái giám, mọi người rùng mình, quả nhiên nghe thấy giọng nói của
Lãnh Loan Loan.
"Ngươi cút ngay cho ta, nếu không ta
cho sói cắn chết ngươi."
Sau khi hung hăng uy hiếp, Lãnh Loan Loan
dẫn Thủy Dao, Tuyết lang đi vào Kim Loan điện.
"Lớn mật, Thái Tử Phi, Kim Loan điện
là nơi nghị triều, há lại để người tùy ý ra vào?" Thu Mạc Ngôn dẫn đầu lên
tiếng.
"Ngươi câm miệng cho ta." Lãnh
Loan Loan lạnh lùng trừng mắt liếc Thu Mạc Ngôn một cái, mâu quang lãnh lệ. Sau
đó đem ánh mắt đảo qua Thái Hậu, Hoàng hậu, Dạ Thần, cuối cùng rơi xuống trên
người Hoàng đế trên điện Kim Loan.
"Hoàng đế lão đầu, ngươi hạ chỉ cho
thái tử lập trắc phi?" Đem thánh chỉ vứt xuống đất, nàng không vui mở
miệng.
"Ta thật muốn xem ai dám lập trắc phi
cho thái tử? !"
"Làm càn." Bị nàng chất vấn như
vậy, sĩ diện của Hoàng đế cũng không trụ được. "Thân là Thái Tử Phi, ngươi
không suy nghĩ cho thái tử, ngược lại rêu rao khắp nơi, ngươi biết sai chưa?"
"Hừ ——" Lãnh Loan Loan lạnh lùng
hừ nói, hoàn toàn không đem Hoàng đế tức
giận để trong mắt. Đôi mắt sáng ngời đảo qua Dạ Thần, thản nhiên hỏi,
"Ngươi muốn lập trắc phi?" Dám nói có, tiêu diệt ngươi!
Dạ Thần lắc đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
căng cứng, sủng nịch cười:
"Có nàng là đủ."
"Thần nhi, con ——" Thái Hậu,
Hoàng hậu tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thần.
"Nghe được đi." Lãnh Loan Loan
thực vừa lòng câu trả lời của Dạ Thần, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hoàng đế,
lạnh lùng nói, "Nam
nhân của ta tuyệt đối chỉ có thể có một mình ta là thê tử, nếu muốn lập trắc
phi cho hắn, được, lập một người, ta liền diệt một người."
"Ngươi
——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét