"Thái tử hiền tế nói đúng, tuyệt không
buông tha người hành hung." Xà Vương ở một bên lên tiếng, thái độ cường
ngạnh, bộ dạng tuyệt không chịu để yên.
"Tất nhiên." Hoàng đế sắc mặt
cũng ngưng trọng, có người dám can đảm xông vào Hoàng cung ám sát Thái Tử Phi. Hiển
nhiên không thể khinh xuất tha thứ. Nếu không chẳng những không thể hướng Mộng
La quan hệ ngoại giao, cũng là khiêu chiến đối với Nguyệt Diễm hoàng thất bọn
họ.
Nghe thấy lời của bọn họ, Kỷ Thanh Ngữ hoa
dung thất sắc. Hai tay vô thức xoắn lại, trong lòng sợ hãi Sở Phàm bị bắt. Nếu
hắn bị bắt, vạn nhất khai ra mình. Nàng sẽ thảm, ám sát Thái Tử Phi là tử tội. Cho
dù mình là quận chúa, hiện tại Thái tử cùng Hoàng đế Mộng La quốc đều không
chịu để yên, chỉ sợ nàng cũng không có đường thoát.
"Thích khách đã bắt được."
Ngay lúc nàng thấp thỏm bất an thì lời nói của
Lãnh Loan Loan bỗng nhiên vang lên.
Ông ——
Nàng nghe thấy gì? Trong nháy mắt, nàng cơ
hồ không kịp phản ứng. Xú nha đầu kia nói là Sở Phàm đã bị bắt sao? Không, nàng
không tin. Hiện tại không thể tự rối loạn trận tuyến, có lẽ là kế sách của bọn họ.
Là muốn tra ra người giật dây. Tự an ủi như vậy, nàng tận lực trấn định. Nhưng tim
vẫn đập bình bịch, bất an cực kỳ.
"Ồ, bắt được thích khách rồi?"
Hoàng đế có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thích khách cư nhiên bị bắt được.
Bất quá nếu bắt được, ngược lại cũng giảm cho hắn rất nhiều chuyện.
"Mang thích khách vào."
Theo lời nói của Hoàng đế rơi xuống, hai gã
thị vệ áp giải hắc y Sở Phàm đi đến.
Trong nháy mắt khi Kỷ Thanh Ngữ nhìn thấy
hắn, vẻ mặt liền suy sụp. Nàng biết mình lần này xong rồi.
Sở Phàm đi tới, ánh mắt rơi xuống trên
người Kỷ Thanh Ngữ. Kinh ngạc, không có phản ứng.
Kỷ Thanh Ngữ trong ánh mắt hoài nghi của mọi
người, vội vàng tránh né ánh mắt của Sở Phàm. Kẻ này hôm nay sao lại thế này?
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cung khai mình sao? Hàm răng khẽ cắn, nàng bất an đứng
ở một bên.
"Quỳ xuống."
Hai thị vệ từ phía sau đá vào chân Sở Phàm,
Sở Phàm bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Tháo mặt nạ của hắn xuống."
Hoàng đế nhìn hắc y nhân này cư nhiên đeo
mặt nạ bạc, trong lòng có chút hoang mang. Chẳng lẽ là người trong cung?
"Vâng"
Hai thị vệ phụng mệnh tháo mặt nạ của Sở
Phàm xuống, mặt nạ hạ xuống để lộ ra một khuôn mặt trắng đến một cách không
bình thường, đây hẳn là do nhiều năm đeo mặt nạ không tiếp thu được ánh nắng mặt
trời chiếu đi. Trên khuôn mặt được khảm một đôi mắt đen thâm thúy, giờ phút này
mâu quang lãnh đạm, nhấp nhẹ môi, thật
có vài phần bộ dáng sát thủ.
"Ngươi là kẻ nào? Vì sao tự tiện xông
vào Hoàng cung?"
Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu ngồi vào một
bên, thẩm vấn Sở Phàm quỳ trên mặt đất.
Sở Phàm mím môi không nói, vẻ mặt hờ hững.
"Làm càn, Hoàng thượng đang hỏi ngươi đó."
‘Chát’ một tiếng, thị vệ bên cạnh cho Sở Phàm một bạt tai.
Tim Kỷ Thanh Ngữ nảy lên, ánh mắt thẳng tắp
nhìn Sở Phàm, rất sợ từ trong miệng hắn phun ra tên của bản thân.
"Miệng cứng cỏi như vậy, trẫm sẽ nhìn xem
ngươi đến tột cùng có bao nhiêu ương ngạnh? Cư nhiên dám đả thương Cửu công
chúa của Trẫm?" Xà Vương đã nhìn ra Sở Phàm này bị pháp thuật của Cửu nhi khống
chế, nhưng hiện tại hắn còn cần thêm chút sức. Làm cho Sở Phàm này càng tự
nhiên.
"Người đâu, dùng xà hình." Hắn
hướng tới tùy tùng mang theo bên cạnh nói.
"Vâng" thiếu niên áo xanh đi tới,
từ trên người lấy ra một ống trúc. Ống trúc mở ra, cư nhiên bò ra vài con rắn
rất nhỏ, những con rắn này hơi lớn hơn con giun bình thường, làm cho người ta
nhìn mà trong lòng ghê tởm cực kỳ.
"Ngươi nếu không trả lời, Trẫm sẽ đem những
con rắn này nhét vào trong miệng của ngươi, tiến vào trong thân thể của ngươi,
cắn nát gan ngươi, sau đó từ trong mũi của ngươi bò ra. . . . . ."
Mọi người nguyên bản không biết cái gì là
xà hình, bây giờ nghe Xà Vương vừa nói, cũng nhịn không được sắc mặt trắng
bệch, có loại cảm giác muốn nôn mửa, quá kinh khủng.
Kỷ Thanh Ngữ hoa dung thất sắc nhìn Sở Phàm,
hắn có thể chịu được xà hình này không?
Quả nhiên, Sở Phàm sau khi nghe Xà Vương
nói xong, khuôn mặt lạnh lùng cũng biến sắc.
"Ngươi giết ta đi."
"Giết ngươi, đây không phải là rất
tiện nghi cho ngươi sao?" Xà Vương chau mày, trong đôi mắt xanh xẹt qua tia
thị huyết tàn nhẫn. Vung tay lên, "Thanh nhi, đem rắn bỏ vào trong miệng
hắn."
Thiếu niên áo xanh dùng gậy kẹp lấy một con
rắn nhỏ, cầm đến trước mặt Sở Phàm. Con rắn nhỏ này ngọa nguậy, giương cái miệng
thật nhỏ hướng tới miệng Sở Phàm.
"Chờ một chút ——" Sắc mặt Sở Phàm
trở nên tái nhợt, trong tròng mắt chỉ có con rắn đang ngọ nguậy kia.
"Ta, ta nói."
Một lời của hắn thốt ra, Kỷ Thanh Ngữ thiếu
chút nữa chân nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.
"Ngươi là ai? Là ai sai ngươi vào Hoàng
cung ám sát Thái Tử Phi ?" Hoàng đế thấy không cần dùng đến xà hình, cũng thở
phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ mình ở trước mặt mọi người sẽ nôn mửa.
"Ta gọi là Sở Phàm, là ám vệ Hậu gia
an bài ở bên cạnh Thanh quận chúa. Ám sát Thái Tử Phi là mệnh lệnh của quận
chúa." Sở Phàm ngẩng đầu, đem hết thảy đều khai báo.
"Cái gì?" Hoàng đế cùng Dạ Thần đều
kinh hãi, quăng ánh mắt về phía Kỷ Thanh Ngữ sắc mặt tái nhợt bên cạnh.
"Hoàng thượng, Thái tử biểu ca, đây là
vu hãm. Ngữ nhi căn bản không biết hắn, như thế nào lại sai khiến được?"
Kỷ Thanh Ngữ bị ánh mắt của bọn họ trừng đến run lên, bịch một tiếng quỳ xuống,
lại nỗ lực giảo biện lần cuối.
"Những lời của thảo dân là sự thật,
Hoàng thượng nếu không tin, thảo dân có mật hàm của Hậu gia đưa vào cung chứng
minh thân phận. Về phần ám sát Thái Tử Phi, còn lại là bởi vì quận chúa không
cam lòng vị trí Thái Tử Phi bị đoạt đi nên ra lệnh này." Sở Phàm tiếp tục
nói.
"Ngươi ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét