"Làm càn, cư nhiên dám uy hiếp Ai gia?
Trong mắt ngươi còn có sự tồn tại của chúng ta không? Tổ tông quy củ há lại để
ngươi làm càn?"
Hoàng thái hậu nổi giận, phịch một tiếng
đem long đầu quải trượng hướng xuống đất nện một cái. Tiếng vang thanh thúy
quanh quẩn trong cung điện to lớn, nhất thời chúng thần sợ tới mức câm như hến.
"Thần nhi, mau hướng Hoàng tổ mẫu nhận
lỗi."
Nhìn đến Thái Hậu hướng tới Nhi tử tức
giận, Hoàng hậu vội vàng nháy mắt với Dạ Thần.
Dạ Thần lại mím môi không nói, thần sắc lạnh
lùng mà kiên định, hướng mọi người bày tỏ quyết tâm lập Lãnh Loan Loan làm Phi
của hắn.
"Phản rồi, phản . . . . . ."
Hoàng thái hậu thấy bộ dáng quật cường này
của Hoàng tôn luôn sủng ái, trong lòng đối với Lãnh Loan Loan càng thêm phẫn
hận, nhất định là tiểu nữ oa cổ quái này đang tác quái, nếu không Hoàng tôn làm
sao có thể có cái bộ dạng kia? Nó luôn tôn kính mình kia mà. Hừ, lạnh lùng
trừng nàng. Chỉ cần có bà ở đây, bà sẽ không trơ mắt nhìn Lãnh Loan Loan ngồi
vào vị trí Thái Tử Phi.
Mấy người giằng co, ai cũng không chịu lui
bước.
Trong điện Kim Loan to lớn im lặng đến nỗi
một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không khí áp bách khiến người
không thể hô hấp. . . .
"Hoàng thượng, Thái Hậu, Hoàng hậu
nương nương, thần nữ xin nói ra suy nghĩ của mình." Kỷ Thanh Ngữ mở miệng,
giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh phá vỡ yên lặng trong điện, cũng làm
cho không khí căng thẳng được dịu đi.
"Ngữ nhi có chuyện gì thì nói
đi."
Thái Hậu nhìn bạch y trắng hơn tuyết của Kỷ
Thanh Ngữ khẽ gật đầu, nếu như nói chọn Thái Tử Phi, bà thật ra cũng giống Hoàng
hậu đều hướng vào Kỷ Thanh Ngữ, nàng thân thế không tầm thường, dung mạo tuyệt
mỹ, tính tình ôn nhu lại không yếu đuối. Trên khuôn mặt tinh xảo kia tổng tràn
đầy nụ cười nhẹ, khiến người ta nhìn thấy đều thoải mái. Hơn nữa thông tuệ
tuyệt ngộ, tài tình hơn người, cùng Thần nhi là trời đất tạo nên.
Kỷ Thanh Ngữ hướng tới bà ưu nhã khom
người, đứng lên, khuôn mặt hàm chứa nụ cười dịu dàng.
"Như lời nói của chư vị đại nhân, Thái
Tử Phi tương lai sẽ là Hoàng hậu, là chuyện quốc thể, không thể qua loa. Chúng
ta không đề cập tới tuổi tác, nhưng vị tiểu tiểu thư này đến tột cùng từ đâu
tới đây? Chúng ta lại hoàn toàn không biết gì cả. Nếu lập nàng làm Thái Tử Phi,
thật sự là không có sức thuyết phục. . . ." Trong mắt xẹt qua một đạo hận
ý quang mang, mặt ngoài lại ôn nhu cười yếu ớt, tựa hồ hết thảy cũng là vì giang
sơn Nguyệt Diễm, vì danh dự Hoàng thất, hay cho một tư thế vì đạo lý to lớn.
"Lới của Ngữ nhi nói rất đúng, nữ oa
này đến tột cùng từ nơi nào xuất hiện?" Hoàng hậu lạnh lùng cười, ánh mắt
không có hảo ý nhìn về phía Lãnh Loan Loan. Trong nhận thức của bà cùng Kỷ
Thanh Ngữ, Lãnh Loan Loan chính là Xà yêu, tự nhiên không có thân thế trong
sạch gì.
Lãnh Loan Loan nhướng lông mày, thì ra các
nàng nhận định mình là một người chẳng biết chui ở đâu ra.
"Thần nhi, ngươi nói nàng đến tột cùng sao lại ở cùng
một chỗ với ngươi?"
Hoàng thái hậu nghe thấy lời nói của Kỷ
Thanh Ngữ, mày chau càng sâu. Vấn đề này vẫn bị các nàng xem nhẹ, hài tử của
gia đình bình thường làm sao có thể tùy tiện đi vào Hoàng cung? Hơn nữa nữ oa
này thấy thế nào cũng đều lộ ra vẻ cổ quái.
"Cháu ——"
"Hoàng thượng ——"
Lời của Dạ Thần còn chưa xuất khẩu, một tên
thái giám vội vàng từ bên ngoài tiến vào.
"Chuyện gì?" Hoàng đế nhíu lông
mày, hai tròng mắt dưới vương miện quét về phía thái giám.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thị vệ báo
lại, có một đội nhân mã đang ở ngoài cung, yêu cầu gặp mặt Hoàng thượng."
Thái giám cúi đầu thấp xuống, hồi báo.
Trong lòng cũng buồn bực, đến tột cùng là thần thánh phương nào, cư nhiên dám
trực tiếp chạy đến cửa Hoàng cung nói muốn gặp Hoàng thượng. Bệ hạ cũng không
phải là ai cũng có thể gặp được đi.
"Vậy sao?" Hoàng đế nhíu nhíu mày
kiếm, hai tròng mắt thâm thúy xẹt qua tia hoang mang."Có nói là ai không?"
Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, văn võ bá quan đang
chờ cũng hai mặt nhìn nhau, đối với người tới rất là tò mò.
"Hồi hoàng thượng, nghe nói người tới
bái phỏng là đến từ Mộng La quốc." Thái giám trả lời.
“Mộng La quốc?"
Mọi người vừa nghe vẻ mặt lại là ngơ ngác,
bọn họ như thế nào không nghe nói qua có quốc gia này?
Hoàng đế cùng Thái Hậu nhìn nhau, đồng dạng
là không hiểu.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị
luận, đều phỏng đoán, Mộng La quốc này nằm ở đâu? Bái phỏng có nghĩa gì? Vì sao
không trình bái thiếp chờ?
Lãnh Loan Loan vừa nghe lại khẽ nhếch môi,
hiểu rõ cười. Mộng La quốc không phải là Xà giới sao? Xem ra nếu không tính
sai, hẳn là phụ hoàng, mẫu hậu đến. Tuy rất ngạc nhiên bọn họ tại sao lại đến
nhưng lại không thể không nói bọn họ đến thật đúng lúc.
Dạ Thần cúi đầu nhìn vẻ mặt Lãnh Loan Loan,
tựa hồ nàng biết Mộng La quốc này. Không khỏi mở miệng hỏi:
"Cửu nhi, nàng biết Mộng La quốc
sao?"
"Đương nhiên." Lãnh Loan Loan khẽ
gật đầu, ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong sáng đón nhận tử mâu của Dạ
Thần."Ta chính là đến từ Mộng La quốc." Hoàn hảo Xà giới có một cái
tên mộng ảo như vậy, nếu nàng nói mình đến từ Xà giới, phỏng chừng những người
này sẽ sợ tới mức chết khiếp.
"Vậy, những người kia là ai?"
Dạ Thần nghe Lãnh Loan Loan nói đến từ Mộng
La quốc thì tử đồng sáng ngời, vừa nghe tên quốc gia này liền biết phi phàm,
khó trách Cửu nhi bất đồng như thế.
"Nếu tính không sai, hẳn là phụ mẫu
ta." Vuốt cằm, Lãnh Loan Loan nói.
"Cái gì? Phụ mẫu của nàng?" Dạ
Thần có chút giật mình, nhất thời lại cất cao âm lượng.
"Thần nhi, cái gì phụ mẫu?" Hoàng
đế nhìn thấy Dạ Thần giật mình, nhịn không được hỏi.
"Phụ hoàng, người từ Mộng La quốc đến,
có thể là phụ mẫu Cửu nhi." Dạ Thần quay đầu, nhìn Hoàng đế nói.
"Cái gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét