Khi Lãnh Loan Loan mang theo Thủy Dao cùng Tuyết
lang nghênh ngang trở lại trong cung thì tất cả mọi người đều hách liễu nhất
đại khiêu (hiểu nôm na có thể là bị dọa cho kinh hách đến nỗi nhảy dựng lên).
Nhất thời cách xa các nàng vài mét, sợ bị con sói to lớn kia nhào tới cắn một
ngụm.
Ánh mặt trời sáng quắc thiêu đốt địa cầu, ve
sầu kêu râm ran trên ngọn cây, làm tăng thêm mấy phần phiền chán.
Lãnh Loan Loan vừa mới sải bước tiến vào
viện lạc của Đông cung, lại phát hiện thái giám, cung nữ Đông cung cư nhiên đều
quỳ trên đất.
"Các ngươi đang làm gì?"
Lãnh Loan Loan thiếu chút nữa nghĩ đám
người này điên rồi, trời nóng như vậy cư nhiên quỳ gối trong viện, bọn họ là muốn
tự sát tập thể sao? Chỉ sợ chết không thành, ngược lại còn ngất xỉu tại chỗ.
"Thái Tử Phi, người cũng đã trở lại.
Thật tốt quá."
Nhìn thấy thân ảnh Lãnh Loan Loan, bọn hạ
nhân quỳ trên mặt đất đã sắp té xỉu đều nhẹ nhàng thở ra. Nếu không trở về, bọn
họ sẽ đi theo Diêm Vương nói chuyện phiếm a.
"Tuyết Chi, đến tột cùng là xảy ra chuyện
gì?"
Lãnh Loan Loan hỏi tiểu cung nữ hầu hạ nàng
sơ tẩy (rửa mặt chải đầu), nhìn khuôn mặt nha đầu đó đã đỏ ngang quả cà chua, mồ
hôi dưới sự chiếu rọi của mặt trời cũng phát sáng trong suốt.
"Hồi Thái Tử Phi, thị vệ cung môn đi
bẩm báo Hoàng thượng, Thái Hậu, nói người đánh thị vệ tự mình xuất cung."
Một câu này, nhất định là Thái Hậu, Hoàng hậu nắm lấy điểm yếu của nàng, mượn
cơ hội muốn chỉnh nàng, trước trị người bên cạnh nàng.
Lãnh Loan Loan thông minh như thế, làm sao
có thể không rõ nguyên nhân bên trong chứ? Bĩu môi, xem ra nàng quả nhiên là
rất nhân từ.
"Các ngươi mau đứng lên, chỗ Hoàng
thượng, Thái Hậu tự nhiên có bản Thái Tử Phi."
Quay đầu, hướng tới người hầu đang quỳ trên
đất khoát tay áo nói. Hừ, dám khi dễ người của nàng. Muốn chết!
"A
Dao, đi, đi Từ Ninh cung."
Xoay người, nàng liền hướng tới ngoài viện
đi đến.
Thủy Dao yên lặng đi theo, Tuyết lang tự
nhiên cũng theo đuôi. Không nghĩ tới chủ tử lợi hại này lại còn là Thái Tử Phi
của nhân loại.
"Thái Tử Phi sẽ không có việc gì
chứ?"
Nhìn đến thân ảnh Lãnh Loan Loan biến mất trong
viện, Tuyết Chi quay đầu lại hỏi từng cung nữ. Nàng có chút bận tâm, nếu Thái
Tử Phi xảy ra sự tình, vậy thật sự là sự tình to lớn a.
"Nhất định không có chuyện gì đâu. Người
là ai a? Thái Tử Phi của chúng ta." Cung nữ gật gật đầu, sự lợi hại của
Thái Tử Phi các nàng cũng không phải không biết, có ai có thể đả thương người chứ?
"Hy vọng như vậy."
Tuyết Chi lắc lắc đầu, làm cho tất cả mọi
người nổi lên.
. . . . . .
Từ
Ninh cung
"Mẫu hậu, lần này tiểu nha đầu kia cư
nhiên dám đả thương thị vệ canh giữ chạy ra khỏi cung, thật sự là không thể
dung túng cho nó làm càn nữa, nếu không quy củ hoàng gia chỉ là thùng rỗng kêu
to thôi sao. Thề diện Hoàng gia chúng ta cũng sẽ bị mất hết, trở thành trò cười
cho người trong thiên hạ."
Hoàng hậu ngồi ở Từ Ninh cung, nghiến răng
nghiến lợi nói. Cái con nha đầu chết tiệt kia, từ sau khi nó vào đây, sự tình
liền liên tiếp phát sinh, ngay cả Ngữ nhi ôn nhu như vậy cũng làm ra chuyện như
thế. Bà xem không chuẩn chính là xú nha đầu kia đang tác quái, nó căn bản không
phải là cái gì Xà Thần, mà là xà tinh. Xà tinh chuyên hại người.
"Hừ, con nha đầu kia quả thật không
coi ai ra gì." Thái Hậu cũng bị tức giận quá mức. Nghĩ tới trước kia Hoàng
đế luôn kính nể mình, hiện tại thì ngược lại, con nha đầu kia vừa xuất hiện, tất
cả mọi chuyện đều thay đổi. Thái Hậu bà cũng không còn địa vị nữa.
"Đúng vậy a, mẫu hậu, vì suy nghĩ cho
thể diện hoàng gia chúng ta, cũng vì suy nghĩ cho Thần nhi. Chúng ta lần này
nhất định phải cho nó biết tay, bằng không sau này nó vẫn còn xem trời bằng
vung." Hoàng hậu tiếp tục kích động nói.
"Phải không? Bà muốn cho ta cái ra oai
phủ đầu gì?"
Giọng nói lạnh lùng lại mang theo vài phần ngây
thơ truyền đến, Thái Hậu, Hoàng hậu hít thở không thông.
"Không biết phép tắc, không thông báo
liền tự tiện xông vào Từ Ninh cung, ngươi nghĩ chỗ này của ai gia ngươi muốn
tới thì tới sao?" Thái Hậu phẫn nộ trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, sau đó lại
hướng tới ngoài điện không vui hét lớn."Các ngươi đều chết hết sao? Người đến,
cũng không thông báo một tiếng." Bọn này làm ăn cái gì không biết? Một đám
phế vật.
"Ngươi kêu nữa, bọn chúng hiện tại
cũng không có biện pháp trả lời ngươi." Lãnh Loan Loan nhìn một bụng tâm
địa gian trá Thái Hậu cùng Hoàng hậu, lành lạnh nói.
"Ngươi yêu nữ này làm cái gì?"
Hoàng hậu nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, run rẩy hỏi.
"Các ngươi xem chẳng phải sẽ
biết." Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao đứng ở một bên.
Thái Hậu cùng Hoàng hậu liếc nhau, vội vàng
bước ra ngoài.
"A ——"
Tiếng kêu sợ hãi chọc thủng chân trời, các
nàng cư nhiên nhìn thấy một con sói miệng há hốc, lộ ra nanh sói sắc bén, cặp
mắt như nhuộm đầy máu mở to nhìn các nàng. Mà ngoài điện đám hạ nhân kia hiện
tại động cũng không động quỳ gối dưới ánh mặt trời.
"Sói, sao lại có sói?"
Thái Hậu cùng Hoàng hậu sợ tới mức một cử
động cũng không dám, thân thể giống như bị rút sinh khí, rõ ràng muốn chạy
trốn, lại không nhúc nhích được. Mắt mở thật to nhìn con mắt đỏ rực của Tuyết
lang.
"Hảo tâm nhắc nhở một chút, Tuyết lang
còn chưa ăn gì. Các ngươi cũng không nên lộn xộn, cẩn thận bị nó coi như điểm
tâm."
Lãnh Loan Loan nhìn hai kẻ sợ tới mức cơ hồ
run lẩy bẩy, cố ý nói.
"Nó, nó muốn ăn thịt người?"
Thái Hậu cùng Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau,
sau đó một tiếng rống vang lên, ngã vật xuống đất.
Lãnh Loan Loan quét mắt liếc hai người một
cái, lành lạnh nói.
"Nguyên lai người xấu lá gan cũng không
lớn."
"A Dao, nhập vào hình ảnh sói ăn thịt cho
hai kẻ này, ta muốn hai nữ nhân lòng dạ hiểm độc này mỗi ngày đều thấy ác
mộng." Trừng phạt tinh thần, tuyệt đối so với thân thể càng làm người ta
suy sụp.
"Vâng"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét