Bắt đầu mùa đông sau đó, bốn mùa tuyết lớn
nhẹ nhàng hạ xuống Thủ Dương sơn, chóp của bảy tòa phong đều được trang điểm
bằng một màu trắng xóa của tuyết.
Cảnh tuyết mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng hoạt
động lại có chút không tiện, thường xuyên có các tiểu đệ tử mới nhập môn phát
sinh tình huống giẫm vào khoảng không mà ngã bị thương.
Sáng sớm hôm nay, Hà Đan Bình liền mang
theo mười mấy đệ tử trẻ tuổi dọn dẹp tuyết đọng trước cửa các đình viện của
Thiểu Dương phong. Quét được một đống tuyết chất bên đường, chừng cao hơn một
đầu người, có thể nghĩ mấy trận tuyết này lớn đến cỡ nào.
Mấy năm nay Thiếu Dương phái lại thu không
ít tân đệ tử, chữ lót Mẫn không còn là trang lứa nhỏ tuổi nhất nữa, dưới đó lại có thêm nhiều tân đệ tử chữ Văn nữa, nghiễm nhiên là hãnh diện, thoáng cái đã trở
thành sư huynh.
Lúc này Thiểu Dương phong tuyết đọng nghiêm
trọng, Hà Đan Bình mang ra mười mấy đệ tử có chút không đủ dùng, vì thế liền
phân phó ở một bên chỉ đạo tân đệ tử quét tuyết, một bên bảo lão nhị chữ lót
Mẫn Trần Mẫn Giác: "Mẫn Giác, con đi đến viện của các đệ tử mới nhập môn
kêu thêm vài người quét tuyết ở diễn võ trường xuống, bằng không nếu để bị đóng
băng sẽ không thể nào đi được."
Trần Mẫn Giác nay đã là thanh niên vừa mới
hơn hai mươi, trước kia hắn rất thích giả bộ như đã trưởng thành, đi thì phải
sờ ria mép. Lúc này trên cằm rốt cuộc cũng dài ra râu dê, hắn lại cảm thấy khó
coi, mỗi ngày chuyện đầu tiên phải làm chính là cạo râu. Bất quá thói quen
nhiều năm như vậy, nhất thời còn chưa đổi được.
Lập tức hắn lại sờ sờ chiếc cằm trơn bóng,
cười nói: "Sư nương, không bằng để cho Lục sư đệ đi đi? Hắn vừa mới xuất
quan, chắc hẳn rỗi rãnh vô cùng."
Hà Đan Bình trừng mắt liếc hắn một cái, tựa
tiếu phi tiếu: "Biết sư đệ con mới xuất quan, con cũng có ý tốt đó
chứ. Cũng được, con đi gọi nó đi. Chắc hẳn Linh Lung cũng ở chỗ của nó, để
cho hai đứa bọn chúng dẫn người đi rửa sạch diễn võ trường đi."
Trần Mẫn Giác cười hắc hắc hai tiếng, vuốt
đầu liền đi.
Sau khi chấm dứt trâm hoa đại hội từ bốn
năm trước, sư phụ liền thay đổi tác phong nghiêm cẩn trước kia, bất luận vai
vế, tự mình dạy cho những đệ tử có thiên phú. Không chỉ đại sư huynh trước tiên
học được tâm pháp Dương Khuyết công cao thâm nhất, mà ngay cả Lục sư đệ Chung Mẫn
Ngôn lại cũng được xem trọng, chẳng những học xong Ngọc Hoa kiếm pháp, còn
theo sư nương học rất nhiều chú pháp tiên thuật.
Hắn nhị sư huynh này ngược lại trở thành
chữ lót Mẫn hiếm lạ nhất, đến bây giờ cũng chỉ biết ngự kiếm. Tiên pháp và vân
vân, một cọng lông cũng còn không học được.
Hắn không phải không ghen tị, có đôi khi
ban đêm bỗng nhiên tỉnh mộng, cũng sẽ thở dài cho bản thân mình không có thiên
phú, sư phụ sư nương bất công, cho nên cứ luôn nghĩ biện pháp chỉnh Chung Mẫn
Ngôn. Nhưng nếu luận về chân tâm, hắn vẫn là thay tiểu sư đệ này cảm thấy
cao hứng, tất cả mọi người là người trong một phái, phân cái gì trước sau?
Một năm trước sư phụ đem Dương Khuyết công
trước tiên truyền cho Chung Mẫn Ngôn, lại sợ hắn vì việc vặt vãnh phân tâm, làm
trễ nãi tu hành, liền lệnh hắn đến Minh Hà động Thái Dương phong bế quan tu
hành.
Thanh danh Minh Hà động mọi người ở Thiếu
Dương phái đều biết, bốn năm trước, tiểu sư muội Toàn Cơ từng bị giam giữ ở bên
trong vài ngày, sau khi đi ra thật khủng hoảng đáng thương. Nhưng Minh Hà
động trừ bỏ dùng để trừng phạt đệ tử phạm quy, còn là nơi tốt cho đệ tử tu hành
dùng để bế quan luyện công.
Chung Mẫn Ngôn cũng là kiên cường, ước
chừng ở bên trong bế quan một năm, ba ngày trước mới xuất quan, tóc đều bết
dính lại đến không ra hình dạng gì, nghe nói đệ ấy đã phá vỡ tầng thứ nhất khó khăn
nhất, công lực so với trước kia không thể so sánh nổi, nhưng rốt cuộc có bao
nhiêu lợi hại, hắn lại không biết.
Trần Mẫn Giác một đường đi đến biệt viện
phía sau núi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết lúc này Chung Mẫn Ngôn chắc
chắn sẽ không ở trong viện của mình, khẳng định là cùng Linh Lung ở cùng một
chỗ chơi đùa.
Theo tuổi tác phát triển của mấy tiểu hài
tử bọn hắn, hồn nhiên chân chất của ngày xưa cũng chầm chậm biến thành rụt rè
nội liễm. Duy độc chỉ có Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn vẫn vô tâm vô phế ầm ĩ
như vậy. Bất quá xem ra, sư phụ sư nương rất thích ý nghĩ ghép hai người bọn
hắn thành một đôi, trên dưới Thiểu Dương cũng cơ hồ công nhận đó đúng là Kim
Đồng Ngọc Nữ, cho nên ngày thường thật không có người rảnh rỗi tán gẫu đề tài
này, thường xuyên nói đến cũng là hỏi đến khi nào cho bọn hắn cái chính danh,
ngày cưới như thế nào.
Quả nhiên vừa đi đến gần tiểu viện của Linh
Lung, lập tức có thể nghe thấy bên trong tiếng cười khanh khách cùng giọng nói ríu rít, hai người bọn hắn lại không biết đang đùa cái gì, cười vui vẻ đến
như vậy.
Trần Mẫn Giác cười ngâm nga đẩy cửa bước vào,
nói : "Hai người các ngươi, cứ tiêu dao như vậy nha. Lại đang kể chuyện
cười gì đó? Cũng kể cho ta nghe xem nào?"
Trong phòng hai người đồng loạt ngẩng đầu,
đúng là Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn. Hai người bọn hắn mặc y phục thường ngày,
bên cạnh đặt một chậu than, đang chơi cờ. Linh Lung vừa thấy là nhị sư huynh,
lập tức cười dài ngoắc tay: "Nhị sư huynh! Đang nói đến chỗ náo nhiệt đây!
Huynh cũng lại đây đánh một ván đi."
Nàng nay đã tròn mười lăm tuổi, đã dần dần
ra dáng, bỏ qua tính trẻ con ngang ngược trước kia, hiển lộ ra một chút hương vị của thiếu nữ. Mái tóc dài đen tuyền
tùy ý búi một búi tóc ở sau tai, trên thùy tai có đeo hai viên trân châu to
bằng ngón cái, tóc đen môi mọng, tươi cười dễ gần, quả thực là mỹ nhân xinh đẹp
động lòng người.
Trần Mẫn Giác thấy nàng mời, thật cũng
không khách khí, đi tới tùy ý quét mắt một vòng trên bàn cờ, sờ sờ cằm, nói:
"Ván này. . . . . . Sư muội sẽ nhanh thua thôi."
Linh Lung hừ một tiếng, "Chưa chắc. Ta
liền không tin không thắng được tiểu Lục Tử!"
Nàng vân vê quân cờ trắng, ở trên bàn nhìn
hồi lâu, chỉ thấy trên bàn cờ, Đông Tây Nam Bắc đều bị phong kín, quân cờ chính
là buông đi, cũng không còn đi được nữa.
Nhưng Linh Lung trời sinh tính nết không
chịu thua ai, người khác càng nói nàng phải thua, nàng càng không thừa nhận.
Nàng nhìn một hồi, dứt khoát tiện tay đánh con cờ vào hướng góc Đông Nam, dẩu
môi nói : "Liền đánh nơi này, xem ngươi phá thế nào!"
Trần Mẫn Giác thở dài một tiếng đáng tiếc:
"Ai nha, sao có thể đánh nơi này! Đáng tiếc đáng tiếc, vốn đang có thể hòa
mà!"
Linh Lung vội la lên: "Sao huynh không
nói sớm!"
Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Chung Mẫn
Ngôn, chỉ mong hắn không chú ý, vươn tay muốn lấy quân cờ kia lại. Tay vừa vươn
ra, đã bị người đánh nhẹ một cái, đối diện là Chung Mẫn Ngôn tựa tiếu phi tiếu
ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng nói: "Đánh rồi không hối hận."
Linh Lung hối hận muốn chết, lại sĩ diện,
dứt khoát khoanh tay lại, nói : "Con mắt nào của ngươi thấy ta hối hận? Vu
hãm ta!"
Chung Mẫn Ngôn cũng không để ý nàng, nhìn
nhìn Trần Mẫn Giác, lại nói: "Xem cờ không nói là quân tử, nhị sư huynh,
huynh đừng nên nhắc nhở nàng."
Trần Mẫn Giác cười nói: "Ta vốn không
phải là quân tử. Lại nói tiếp, các ngươi đừng chơi cờ nữa, có chuyện làm rồi.
Sư nương bảo ta tới tìm các ngươi đây."
Linh Lung lập tức sẽ nhanh thua, ước gì
chơi xấu, nhanh chóng nhảy dựng lên hỏi: "Chuyện gì chuyện gì?"
"Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều bịt kín
cả đường đi. Sư nương sợ diễn võ trường đóng băng, bảo các ngươi mang vài tân
đệ tử đi rửa sạch."
Linh Lung nghe nói, lập tức phủ thêm áo
khoác, đội lên mũ da cáo, quay đầu ngoắc ngoắc Chung Mẫn Ngôn: "Đi thôi!
Còn đứng ì đó làm gì? Quét tuyết đi nha!"
Chung Mẫn Ngôn bất đắc dĩ cười, chỉ có thể
đứng dậy theo nàng đi tới cửa, miệng còn nói: "Chúng ta trở về đánh tiếp
bàn cờ kia, muội thua, ngày mai liền xuống bếp nấu cơm đi."
Thì ra hai người bọn hắn chơi cờ đánh cược,
ai thua ngày mai sẽ tới trù phòng nấu cơm.
"Ai sợ ai nha! Trở về tiếp tục! Nhất
định là ta thắng!" Linh Lung ngoài miệng tất nhiên sẽ không chịu thua.
Trần Mẫn Giác ở phía sau nghe hai người bọn
hắn đấu võ mồm, cũng nhịn không được bật cười. Mắt thấy Chung Mẫn Ngôn đi qua
bên cạnh mình, thế nhưng so với mình đã cao hơn một cái đầu, cảm thấy có chút
cảm khái, một năm trước tiểu tử này còn chưa cao bằng mình, hiện tại cư nhiên
toàn bộ đều nẩy nở.
Chung Mẫn Ngôn từ nhỏ đã là nam hài tử có
tướng mạo thanh tú, hơn nữa hắn thông minh khéo nói, cho nên rất được sư phụ sư
nương yêu thích. Nay hắn đã mười chín tuổi, vừa qua khỏi quan lễ tuổi. Ngày đó
từ trong Minh Hà động đi ra, không nhìn cẩn thận, hôm nay nhìn gần, chỉ cảm
thấy hắn anh khí bức người, thật là một chàng trai mười chín tuổi vai rộng eo
hẹp, thần thái phấn chấn, gọi là cái gì ngọc thụ lâm phong. . . . . .
Trần Mẫn Giác càng nhìn càng cảm thấy ghen
tỵ, vốn định nói hai câu ghen tỵ, bỗng nhớ tới điều gì, lại nói: "Đúng
rồi, sư phụ hai ngày trước có nói, cửa ải cuối năm phải vượt qua, tính an bài
vài đệ tử xuống núi rèn luyện. Mấy ngày nay sư thúc sư bá bọn họ sẽ mang đệ tử
tuổi tác thích hợp lên Thiểu Dương phong, nghe nói Toàn Cơ sư muội cũng tới
đó."
Nhắc tới tên Toàn Cơ, Chung Mẫn Ngôn thì
bình thường, Linh Lung lại lập tức kích động lên, quay đầu vội la lên:
"Thật sao? ! Muội muội sẽ tới?"
"Ừ, sư phụ nói. Nhưng cụ thể có nàng hay
không, còn chưa kết luận."
Linh
Lung mừng đến cơ hồ nhảy dựng lên.
Từ bốn năm trước Toàn Cơ theo Hồng cô cô đi
Tiểu Dương phong, cư nhiên liền rốt cuộc không gặp được nàng. Tuy nói hàng năm
là lễ mừng năm mới, trên dưới Thiếu Dương phái đều đoàn tụ cùng một chỗ, nhưng
bởi vì nhân số quá nhiều, nàng luôn không cùng Toàn Cơ gặp mặt, hơn nữa ngày
thường tu hành gấp bội, cũng không thể tùy ý đến nơi khác chơi, kết quả chính
là nàng ra đi suốt bốn năm, một lần cũng chưa gặp mặt.
Lúc này nghe thấy Toàn Cơ sẽ đến Thiểu
Dương phong, nàng kích động nhảy lên, cầm lấy tay Chung Mẫn Ngôn, liên thanh
nói : "Tiểu Lục Tử! Toàn Cơ sẽ tới đó! Ngươi nghe thấy không? Muội muội sẽ
tới đó!"
Chung Mẫn Ngôn vỗ vỗ vai nàng, hòa nhã nói:
"Ta nghe rồi, chúng ta trước quét tuyết rồi nói đến chuyện này cũng không
muộn."
Hắn kéo tay Linh Lung hướng diễn võ
trường đi tới. Trong lòng bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt trong suốt như tuyết,
lông mi khẽ run, ngoài mặt là biểu tình không chút để ý.
Bốn năm . . . . . .Thì ra đã qua lâu như vậy.
Không biết bây giờ nha đầu khiến người ta
thích cũng không phải hận cũng không đúng kia, đến tột cùng biến thành bộ dáng gì?