"Ha
ha ha. . . . . ."
Một tràng cười liều lĩnh xa xa truyền đến,
cùng với một thân ảnh lửa đỏ tựa như tia chớp bay vút vào đình.
Tà áo bào đỏ rực tung bay theo gió, đầu tóc
đen không có bất kỳ bó buộc nào tựa như thác nước, tự nhiên xõa tung trên vai. Ngũ
quan sắc nét thâm thúy, một đôi mày kiếm anh khí nghiêng nghiêng lẫn vào tóc
mai, dưới hàng lông mày là cặp mắt phượng thâm thúy mà hẹp dài, sống mũi thẳng,
môi mỏng gợi cảm, tựa như được thoa lên một lớp son đỏ, lóe lên ánh sáng dụ
hoặc. Toàn bộ khuôn mặt là cực độ liều lĩnh cùng bất kham, quét qua đám người
Lãnh Loan Loan, thân ảnh dừng ở cạnh Lạc vương.
"Ngươi đã đến rồi." Lạc vương
nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một tia kinh hỉ, còn có một
tia hi vọng.
Trữ Phong Ly lại cùng Dạ Thần hai mặt nhìn
nhau, suy đoán thân phận người này. Chỉ có Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao, tuyết
lang thần sắc không biến, tuyệt không đem người tới để vào mắt.
Hồng y nam tử hướng tới Lạc vương khẽ gật
đầu, chuyện hắn đã đáp ứng tự nhiên sẽ không nuốt lời. Phượng mâu hẹp dài đảo
qua tàn thi trên đất ở bên ngoài, vẻ mặt không biến. Tựa hồ tình cảnh huyết
tinh này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là như thế, hoặc giả hắn sớm đã thành
thói quen với những chuyện như vậy. Chẳng qua là khi nhìn đến trên yết hầu của
một số hắc y nhân có lưu lại một lỗ thủng đỏ tươi thì vẫn là nhíu mi. Mâu quang
hướng về phía tuyết lang, xem ra lỗ thủng này chính là kiệt tác của con tuyết
lang hiếm có này. Chậc chậc, thật đúng là hung hãn.
"Xem ra phiền toái của ngươi không
ít."
Mắt nhìn tuyết lang, nhưng lại nói với Lạc
vương. Nhìn cặp mắt đỏ rực, hung ác, bất tuân, thị huyết của con tuyết lang kia
thì nhịn không được vươn ngón tay thon dài vuốt cằm. Nó quả thật là một bảo
vật, nếu có thể thuần phục nó, là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Nghe thấy lời của hắn ta, Lạc vương tuấn mi
cũng chau lại. Một đôi mắt đen thâm thúy mang theo hận ý nhìn chằm chằm Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần. Là bọn chúng lại cướp đi tính mạng thủ hạ hắn vất vả
bồi dưỡng, cũng làm suy yếu lực lượng của hắn.
"Ngươi là ai?"
Đám người Dạ Thần, Lãnh Loan Loan, Trữ
Phong Ly đánh giá hồng y nam tử, đã thấy khi hắn ta bay vút vào đình nhanh như
diều hâu, có thể thấy được thân thủ là thập phần cao. Hiện tại lời nói cuồng
vọng vô cùng, thật có vài phần bễ nghễ hết thảy như Lãnh Loan Loan, cuồng ngạo không
đem người khác để vào mắt. Nhưng nam tử bất phàm như vậy cuối cùng là ai?
Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao, tuyết lang từ
lúc nam tử đó tiếp cận, cũng đã nghe thấy được khí tức của hắn. Thế nhưng Lãnh
Loan Loan lại không hề lên tiếng để bọn Thủy Dao chặn lại, ngược lại rất tò mò
người tới, có lẽ lại là một kẻ thú vị.
Hồng y nam tử nhìn Dạ Thần đặt câu hỏi,
thấy tử đồng sắc bén, khí chất cao quý, khí tức bình ổn, thoạt nhìn thân thủ
không yếu. Mà bên cạnh hắn là một nam tử tuy bề ngoài nhìn gầy yếu, nhưng chỉ
sợ cũng là một cao thủ. Càng đừng nói bạch y thiếu nữ cùng con sói dũng mãnh
hung hãn kia, quả nhiên là một loạt nhân vật lợi hại. Nhưng ——
Mâu quang vừa chuyển, cuối cùng lặng lẽ rơi
xuống trên người Lãnh Loan Loan trong lòng Dạ Thần. Tiểu nữ oa này một thân
hồng sam, chải tóc hai búi, phấn điêu ngọc mài, nhưng ánh mắt sắc bén đó lại
không thuộc về đứa bé năm sáu tuổi, hơn nữa trên người của nàng cũng ngạo nghễ
như hắn, khí thế cuồng tứ, chỉ sợ lợi hại nhất vẫn là đứa bé này. Mày kiếm
nghiêng nghiêng nhíu lại, khóe môi khêu gợi nhếch lên làm thoáng hiện một nụ
cười hứng thú dạt dào.
"Văn Nhân Tiêu."
"Ngươi là giáo chủ Hỏa Ảnh giáo."
Văn Nhân Tiêu vừa thốt ra, Trữ Phong Ly cùng
Dạ Thần đều biến sắc. Hỏa Ảnh giáo là thế lực lớn nhất trên giang hồ, cũng là tà
giáo hung tàn nhất, mà giáo chủ Hỏa Ảnh giáo được truyền tụng là hỉ nộ vô
thường, ma đầu thị sát thành tính.
Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly hai mặt nhìn
nhau, không nghĩ tới Lạc vương cư nhiên cùng Hỏa Ảnh giáo có quan hệ. Hơn nữa
nhìn giáo chủ Hỏa Ảnh giáo cuồng vọng
trước mắt này đích thân ra mặt, chỉ sợ giao tình còn là thâm sâu.
Dạ Thần chau mày, nếu như Hỏa Ảnh giáo này
thật sự đứng về phe Lạc vương. Chỉ sợ sự tình liền khó giải quyết. Nếu đoán
không sai, chỉ sợ xung quanh đây còn có người của Hỏa Ảnh giáo.
Văn Nhân Tiêu mày kiếm khẽ nhíu, nhìn Trữ
Phong Ly cùng Dạ Thần, nhếch nhẹ môi, tựa tiếu phi tiếu.
"Đúng vậy."
Lạc vương nhìn thấy đám người Dạ Thần tựa hồ
có chút cố kỵ Văn Nhân Tiêu, tia hi vọng trong mắt càng lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn
về phía Văn Nhân Tiêu, thản nhiên mở miệng:
"Văn Nhân công tử, ngươi còn nhớ đã
nói với bổn vương chuyện gì không?" Có lẽ có thể lợi dụng hắn ta, trước
diệt trừ mấy kẻ ngăn cản hắn báo thù.
"Tất nhiên." Văn Nhân Tiêu khẽ
gật đầu, mâu quang cũng bình tĩnh nhìn Lạc vương. Nam nhân này từng tại lúc hắn
trúng độc đã cứu hắn một mạng, chính hắn đã đồng ý sẽ ở thời điểm nguy hiểm hỗ
trợ hắn ta, mặt khác còn làm một việc cho hắn ta.
"Như vậy, hiện tại bổn vương hi vọng
ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình." Nhìn thấy Văn Nhân Tiêu không
đổi ý, Lạc vương nhẹ nhàng thở ra.
"Chuyện gì cần ta làm?" Văn Nhân
Tiêu tiếp tục nhếch môi, hỏi.
"Giết bọn chúng!"
Tay Lạc vương bỗng nhiên chỉ về phía đám
người Dạ Thần, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bọn họ, hung hăng nói.
Kẻ nào ngăn ta, chết
Hắn chưa hề quên lời thề của mình, chỉ cần
phàm là trở ngại hắn báo thù, hắn đều sẽ không chút mềm lòng diệt trừ.
Trong cặp mắt hẹp dài của Văn Nhân Tiêu dao
động quỷ dị quang mang, thẳng tắp nhìn Lãnh Loan Loan đang nhìn lại hắn với ánh
mắt lạnh lùng.
"Có
thể, nhưng ta muốn lưu lại nàng ấy."
Ngón tay hiện rõ những khớp xương chỉ thẳng
vào Lãnh Loan Loan đang uốn tại trong lòng Dạ Thần, tiểu nữ oa này cũng không
phải thú vị bình thường. Xem ra trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài lại có loại
tư thái cao quý ngạo thị thiên hạ, thật sự không thể không làm cho người ta cảm
thấy hứng thú. Có lẽ để nàng ở lại bên cạnh mình, sẽ là một chuyện rất thú vị.
"Cái gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét