"Khởi
bẩm Thái Tử Phi, giờ lành đã đến."
Một giọng nói the thé từ ngoài Đông cung
vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẫu tử.
Ngay sau đó, vài tiếng bước chân tinh tế
truyền đến. Lãnh Loan quay đầu, thấy một vị ma ma áo ngắn trang nhã dẫn theo vài
cung nữ đi đến.
"Tham
kiến Thái Tử Phi, Mộng La Hoàng hậu nương nương."
Ma ma dẫn theo các cung nữ hướng tới hai
người vấn an, hành lễ nói.
"Bình thân."
Lãnh Loan Loan phất phất tay, thản nhiên nhìn
ma ma. Khuôn mặt khéo léo tinh xảo, đôi mắt đen như bảo thạch, vừa ngây thơ lại
vừa có một cỗ uy nghi trời sinh, khiến cho người ta không dám khinh thường.
"Tạ Thái Tử Phi." Đám người ma ma
đứng lên.
"Hồi Thái Tử Phi, giờ lành đã đến.
Hiện tại nô tỳ sẽ đội mũ phượng cho Thái Tử Phi."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về
phía mũ phượng được đặt trên khay gỗ đàn hương ma ma đang bê trong tay. Mũ
phượng kia cẩn hoa văn rồng phượng, châu bảo, mây xanh, lá biếc, cực kỳ tinh mỹ
và hoa lệ.
Ma ma nhẹ nhàng đội mũ phượng cho Lãnh Loan
Loan, sau đó lấy ra khăn hỉ thêu long phượng cát tường phủ lên đầu nàng. . . .
Cũng che khuất tầm mắt của nàng, trước mắt chỉ là một mảnh lửa đỏ.
"Thái Tử Phi thỉnh." Ma ma giơ
tay đỡ lấy Lãnh Loan Loan, bước từng bước một hướng ra ngoài. Sau đó ngồi trên
loan kiệu đã sớm chuẩn bị tốt, do thái giám khiêng, hướng cung điện cử hành hôn
lễ đi đến.
Dọc đường, Lãnh Loan Loan ở trong loan kiệu
nghe thấy bên ngoài phi thường náo nhiệt, quả thực cảm thấy có chút mộng ảo,
thân hình nho nhỏ tựa vào kiệu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nắng vàng rơi trên loan kiệu đỏ lửa, tua cờ
óng ánh trên chóp kiệu theo làn gió khẽ phe phẩy, phác họa vòng cung xinh đẹp.
. . . . . .
"Thái Tử Phi giá lâm."
Một lát sau, lại một âm thanh lanh lảnh đem
Lãnh Loan Loan từ giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh. Khẽ chuyển mình, mới phát giác
loan kiệu hình như đã ngừng lại. Ngay sau đó, nàng cảm giác được màn kiệu bị
vén lên, ánh nắng nhân cơ hội tràn vào, rơi lên kiệu thứ ánh vàng óng ánh.
"Cửu nhi ——"
Giọng nói trầm thấp phảng phất như tiếng
đàn vang lên, cùng với một ngón tay thon dài, bàn tay to hiện rõ cả khớp xương
xuất hiện phía ngoài hỉ mạt (hỉ khăn) của nàng.
Lãnh Loan Loan vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại
đặt vào tay Dạ Thần, cũng đem tương lai giao phó.
Dạ Thần nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lãnh
Loan Loan, màu tím trong tử đồng xẹt qua một đạo ôn nhu quang mang. Môi khẽ nhếch,
vẽ ra một nụ cười sủng nịch. Được ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào khiến cặp
mắt thẫm màu kia lóe ra thứ ánh sáng làm cho người ta mê muội. Làm cho người ta
vừa nhìn liền không tự chủ được bị hấp dẫn, theo hắn mà cười.
"Tham kiến Thái tử, Thái Tử Phi."
Không biết ai là người đầu tiên hô, ngay
sau đó vương công đại thần quần áo hoa lệ, phi tần phu nhân, thiên kim công tử
đều quỳ trên đất. Hoặc chân tâm hoặc do thói quen hành lễ, thanh âm vang
dội quanh quẩn trong Hoàng cung to lớn.
"Bình
thân."
Dạ Thần thản nhiên nói, vừa quay đầu lại
nhìn thấy tiểu tân nương cao chưa tới thắt lung mình, hơi khom lưng, đem nàng
bế lên.
"A, này ——"
Mọi người thấy thế trợn mắt há hốc mồm, còn
chưa bao giờ thấy qua chú rể ôm tân nương thành thân. Bất quá, hôn lễ hôm nay
vốn là đủ quái dị, đủ đặc biệt. Lập nữ oa sáu tuổi làm Thái Tử Phi, vốn là
trước nay chưa có. Ngẫm lại, bọn họ cũng cảm thấy quái dị.
Lãnh Loan Loan uốn tại trong lòng Dạ Thần,
nhưng thật ra lại mừng rỡ thoải mái. Yên tâm thoải mái hưởng thụ nhuyễn kiệu di
động này.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan bước lên thảm đỏ,
thẳng hướng trong đại điện đi đến.
Bên tai là tiếng đàn sáo thanh thanh êm ái.
Hoàng đế, Thái Hậu, Hoàng hậu đã sớm chờ ở
trong đại điện, Xà Hậu cũng đã vào trong điện trước Lãnh Loan Loan, đi theo bên
cạnh Xà Vương. Hai bên đại điện, trên bàn bày đầy rượu ngon giai hào (cao lương
mỹ vị), ở ngoài điện nghênh đón tân nương bách quan cũng đều tự trở về vị trí.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng
tổ mẫu, mẫu hậu."
Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan xuống, hai người
hướng tới Hoàng đế chờ hành lễ.
"Hảo, hảo." Hoàng đế cười gật
đầu, trên mặt cũng có vui sướng. Ngược lại Thái Hậu, Hoàng hậu cùng những nử tử
đối với Dạ Thần trong lòng ái mộ, ảo tưởng có thể leo lên ngai vàng Thái Tử Phi
sắc mặt có chút khó coi.
"Giờ lành đến, hiện tại bắt đầu hành
lễ đi." Hoàng đế hướng tới thái giám chấp chưởng bên cạnh nói.
Thái giám cầm phất trần khẽ gật đầu, giơ
tay lên, phất trần vắt qua cánh tay. Đứng cao cao bên điện, mở môi, âm thanh
lanh lảnh lại vang lên:
"Giờ lành đã đến, tân nhân nhập
vị."
Tiếng đàn sáo trở nên mềm nhẹ, Dạ Thần tay
nắm tay Lãnh Loan Loan đứng ở giữa điện.
"Nhất
bái thiên địa."
Hai người xoay người hướng tới ngoài điện khom
lưng.
"Nhị
bái cao đường."
Hai người dắt tay hướng tới Hoàng đế cúi
đầu, lại xoay người hướng tới Xà Vương, Xà Hậu cúi đầu.
"Phu thê giao bái."
Hai người đối bái, nhưng không ngờ Lãnh
Loan Loan lại va vào người Dạ Thần.
Dạ Thần liền vội thẳng người lên, đở lấy
Lãnh Loan Loan. Nhưng cú va chạm này khiến mũ phượng của Lãnh Loan Loan bị
lệch, lại làm cho hỉ mạt lộn xộn.
Một lớn một nhỏ, một cao một thấp hai người
bái đường vốn thoạt nhìn đã rất kỳ quái, hiện tại cú va chạm này, càng làm cho người
ta cảm thấy buồn cười. Cảm thấy bọn họ nói là bái đường, chi bằng nói là bạn
gia gia tửu (*) đi.
(*) Bạn gia gia tửu: Là một trò chơi con nít,
đám giả làm cô dâu chú rể.
"Ha ha ha. . . . . ."
Nhìn đến một màn khôi hài, Đức Viễn Vương
gia phóng đãng không kềm chế được dẫn đầu cười ra tiếng. Theo nụ cười này của
hắn, những người khác cũng nhịn không được bụm miệng cười. Thái hậu, Hoàng hậu
sắc mặt xanh mét cho rằng đã đánh mất thể diện Hoàng gia, Kỷ Thanh Ngữ ở trong đám
tiểu thư, vừa đố kỵ lại vui sướng khi người gặp họa.
Tiếng cười khoa trương khiến không khí hiện
trường hôn lễ biến thành rối loạn.
Dưới hỉ mạt Lãnh Loan Loan tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi, kẻ nào đáng chết cư nhiên dám chê cười nàng. Bàn tay
nhỏ bé giật hỉ mạt xuống, hướng tới đám người rống giận:
"Là ai, ai đang cười?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét