Mỹ tửu phiêu hương, đàn sáo thanh thanh.
Một đám vũ nữ mặc y phục nghê thường cầu
vồng đang khiêu vũ theo tiếng nhạc, rượu không say người, người tự say. Lúc
trước hôn lễ giống như trò cười đã bị một màn nhu mì kiều diễm trước mắt này
làm quên sạch.
Rượu thuần nhĩ nhiệt, ngày thường vương công
đại thần nhìn như nghiêm cẩn cũng có vài phần phóng túng.
Dạ Thần cầm trong tay chén rượu không ngừng
ứng phó với tân khách tiến đến chúc tụng, môi mỏng khẽ nhếch, khó được không có
bày ra mặt lạnh cho những người này xem. Nhưng là bọn họ cũng không cần cấp chút
ánh nắng sáng lạn, nhìn những vẻ mặt càng ngày càng phóng túng của bọn người
này, huyệt thái dương của hắn co rúm lại. Những kẻ này thật đúng là không biết
sống chết, cư nhiên say rượu vô hình trung, bí mật nghị luận chuyện của Cửu
nhi. Khóe môi cười dần dần ngưng trụ, màu tím trong tử đồng ngưng tụ nổi lên
bão táp. Chỉ cần lại có kẻ không thức thời đi đụng chạm, trời đang nắng lập tức
sẽ biến thành mưa to. . . . . .
Thái
Hậu, Hoàng hậu lấy cớ thân thể không khoẻ, dẫn cung nữ đều tự rời đi.
Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu thưởng thức khiêu
vũ, uống rượu, biểu tình cũng là bình thản.
Kỷ Thanh Ngữ ở trong đám thiên kim tiểu thư,
khẽ nhếch khóe môi nở ra một nụ cười
khéo léo. Nhưng chỉ có trong lòng nàng mới biết được hiện tại nàng có bao nhiêu
kích động, không biết Sở Phàm nhiệm vụ chấp hành như thế nào? Cái tiểu nha đầu
kia hiện tại nên đi bồi Diêm Vương chưa?
Ánh nắng chiếu vào rơi đầy đất thứ ánh vàng
óng ánh.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh màu trắng từ
ngoài đại điện đi đến. Tuấn tú dung
nhan, lạnh lùng khí chất, nàng giống như một dòng suối ngọt chảy qua mùa hạ khô
cằn, đại điện huyên náo bởi vì nàng xuất hiện trở nên im lặng.
Kỷ Thanh Ngữ nhìn nử tử kia, nàng là tỳ nữ
của ả Cửu công chúa kia, vậy là nói sự tình thành chưa? Trong lòng thấp thỏm
bất an, ý đồ từ trên mặt nàng tìm ra tin tức. Thế nhưng ánh mắt của nàng lại
không hề dao động, bình tĩnh như một mặt gương khiến cho người ta nhìn không
thấu.
"Thủy
Dao, sao ngươi lại tới đây?"
Dạ Thần nhìn Thủy Dao đi tới có chút nghi
hoặc, nàng không phải đang bồi Cửu nhi sao? Hiện tại sao lại vào điện?
Xà Vương, Xà Hậu cũng nhìn thấy nàng, đây
hẳn là con chồn yêu đi. Tuy rằng không biết nàng tại sao lại trở thành tỳ nữ
của Cửu nhi, nhưng là đối với Cửu nhi hiện tại, tựa hồ hết thảy đều là đương nhiên,
không có gì đáng tò mò.
"Thái
tử điện hạ, công chúa bị thương."
Thủy Dao đi đến trước mặt Dạ Thần, bắt
chước bộ dạng của nữ tử nhân loại khom người, ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên
nói.
"Cái gì?" Dạ Thần kinh hô, trên
khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khiếp sợ. Tử đồng nhìn về phía Thủy Dao, đã thấy nàng
biểu tình không có một chút lo lắng. Trong lòng bán tín bán nghi, không phải là
Cửu nhi đang đùa giỡn với mình chứ?
Chúng tân khách nghe thấy lời nói của Thủy
Dao, lại là một phen xôn xao.
Kỷ Thanh Ngữ khẽ khép lông mi, làm cho
người ta không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nàng. Chỉ là bị thương? Như vậy xú
nha đầu kia còn sống? Móng tay thon dài cắm vào lòng bàn tay, nói như vậy Sở
Phàm nhiệm vụ là thất bại? Hai tai thực cẩn thận nghe bọn họ đối thoại, Sở Phàm
cũng không nên lưu lại dấu vết.
"A Dao, đến tột cùng là sao lại thế
này?"
Xà Vương, Xà Hậu đứng lên, áo bào hoa lệ
túm lại. Trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy băng sương, bọn họ không tin Cửu nhi lại bị
thương, chỉ có nàng đả thương người khác, chẳng lẽ Cửu nhi có nguyên nhân gì khác?
"Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu, mới vừa
rồi công chúa mệt mỏi đang thiêm thiếp, nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện một
hắc y nhân đeo mặt nạ cầm đao ám sát công chúa. Công chúa đang lúc buồn ngủ, bị
thích khách đâm bị thương."
Thủy Dao hơi khom thân hình, dựa theo Lãnh
Loan Loan phân phó hồi đáp.
"Cái gì? !"
Lúc này thật sự là một trận ồn ào, Thái Tử
Phi vừa được đưa vào động phòng liền gặp thích khách, trong chuyện này nguyên
nhân khiến người ta nhịn không được suy nghĩ xa xôi, ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi, suy đoán thích khách là ai phái tới?
"Bệ hạ, không nghĩ tới ở trong hoàng
cung của ngài lại có người ngang nhiên trắng trợn ám sát Thái Tử Phi, hi vọng
ngài có thể cho chúng tôi một lời giải thích." Xà Vương quay đầu nhìn Hoàng
đế ngồi trên điện, bực tức nói. Một đôi bích đồng sâu thẳm, dễ nhận thấy hắn
đang tức giận.
"Việc này ——" Hoàng đế cũng không
biết làm sao, chuyện lập Thái Tử Phi này sao nhiều phong ba như vậy chứ?
"Phụ hoàng, nhi thần đi trước xem Thái Tử
Phi."
Dạ Thần hướng tới Hoàng đế vội vàng chắp
tay, quay người lại, sải bước dài nhắm hướng Đông cung mà đi.
"Hoàng hậu, chúng ta cũng đi xem Cửu
nhi."
Xà Vương kéo Xà Hậu, dẫn theo người Xà giới
cũng vội vàng đuổi theo Dạ Thần. Khi lướt qua Thủy Dao thì cho nàng một ánh mắt
ý vị thâm trường.
Thủy Dao khẽ gật đầu, theo sát phía sau bọn
họ.
"Truyền
Thái y đi Đông cung."
Hoàng đế thấy bọn họ đều vội vàng rời đi,
cũng nhanh chóng đứng lên, một bên hướng tới thái giám bên cạnh phân phó nói,
một bên dẫn người đi về hướng Đông cung.
Đợi sau khi mấy người chính chủ rời đi,
trong đại điện sôi trào hẳn lên.
"Thái Tử Phi gặp chuyện, là thật hay giả
?"
"Xem tình huống là thật, chỉ là đến
tột cùng là ai muốn ám sát Thái Tử Phi chứ?"
". . . . . ."
Mọi người thì thầm nghị luận, có thể so với
thảo luận quốc sự càng thêm hăng say.
Thu Mạc Ngôn đặt chén rượu xuống, ngước mắt
hướng tới Đức Viễn Vương gia, Uy Viễn tướng quân nhìn lại, nhưng không ngờ hai
người kia cũng quăng đến ánh mắt phỏng đoán, rất rõ ràng thích khách kia không
phải bọn họ phái đi, vậy sẽ là ai?
Ba người đều ở trong mắt nhau thấy được
đồng dạng hoang mang, chỉ sợ sự tình sẽ không như vậy.
Kỷ Thanh Ngữ nghe mọi người nghị luận, nàng
lại từ từ đặt đũa xuống.
Hiện tại là lúc nên đi nghiệm thu kết quả.
Thân ảnh vàng nhạt ưu nhã đứng lên, gió
lạnh từ từ thổi vào trong điện, lướt nhẹ qua xiêm y khiến nó khẽ lay động.
Hướng tới chúng thiên kim lộ ra nụ cười xin lỗi, thân ảnh màu vàng nhạt xoay
người hướng tới ngoài điện đi đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét