"Hậu gia, không biết ngài lần này vào
hoàng thành là vì chuyện gì?" Lạc vương ngoắc tay cho Ảnh rót trà, mỗi
người một chung ở trước mặt hai người.
"Chuyện này cùng chuyện Vương gia muốn
nói với tại hạ có liên quan sao?" Định Viễn Hậu nhíu mày.
"Nếu Vương gia muốn gặp Ngữ quận chúa,
như vậy thì có liên quan." Lạc vương nhấp nhẹ môi, cười nói.
"Này ——" Định Viễn Hậu chau mày, đúng
là ông muốn đi gặp Ngữ nhi. Kể từ tháng trước, liền vẫn không có tin tức của
nó. Tuy nói Sở Phàm từng có thư phản hồi, nhưng ông vẫn đối với nội dung trong
thư nảy sinh nghi ngờ. Chẳng lẽ Ngữ nhi thật sự đã xảy ra chuyện? Mà Lạc vương
lại biết được?
"Hậu gia, theo bổn vương dọ thám biết,
lệnh thiên kim hiện tại đã lưu lạc làm nô lệ, mỗi ngày phải trải qua cuộc sống
rất thê thảm. . . . . ."
"Không có khả năng." Lạc vương
gia vừa dứt lời, Định Viễn Hậu liền lạnh lùng nói. Muội muội thích Ngữ nhi như
thế, như thế nào để Ngữ nhi trở thành nô lệ? Hơn nữa Ngữ nhi chính là quận chúa
do Thái Hậu thân phong, có ai dám bắt nó đi làm nô lệ chứ?
"Hậu gia chớ hoảng." Lạc vương
khoát tay áo, mâu quang không rời mắt Định Viễn Hậu. "Hậu gia cũng biết
thái tử lập chính phi lại là một tiểu oa nhi sáu tuổi. Mà theo bổn vương biết Ngữ
quận chúa đối với thái tử vốn là tình hữu độc chung (*), ông cho rằng nhìn thấy
người mình yêu cưới một người khác, quận chúa có thể không hành động sao?"
(*)
Tình hữu độc chung: là chỉ đặc biệt có cảm tình với người nào đó nhất định,
dành rất nhiều rất nhiều hoặc thậm chí là toàn bộ tâm tư tình cảm cho người đó.
"Vương gia nói là Ngữ nhi nó. . . . .
." Những nếp nhăn trên trán Định Viễn Hậu càng sâu hơn. Nếu lúc trước nói
thì đã không tin, thế nhưng hiện tại ông có chút lo lắng, nha đầu Ngữ nhi này
thi từ ca phú cũng không tệ, nhưng chính là tính tình quá gay gắt. Đặc biệt nếu
nó nhìn trúng, không từ thủ đoạn cũng sẽ muốn nắm trong tay. Mà nó kể từ năm
mười tuổi nhìn thấy thái tử liền vẫn thầm nói muốn làm Thái Tử Phi, sau lại
càng rõ ràng năn nỉ Hoàng hậu muội muội đem nó tiến cung, thẳng sinh hoạt ở
trong cung, chỉ vì nghĩ gần quan được ban lộc. Bất quá bây giờ Thái Tử Phi lại
là một oa nhi sáu tuổi, nó nhất định sẽ không cam lòng. Thế nhưng Sở Phàm đâu,
hắn là ám vệ chính ông một tay bồi dưỡng, chẳng lẽ hắn cũng sẽ phản bội ông
sao?
"Hậu gia có phải đang suy nghĩ người
ông an bài ở trong cung sao lại không có hồi báo?" Lạc vương một đôi mắt
tinh tường nhìn thấu suy nghĩ của Định Viễn Hậu, khẽ nhíu mày.
"Hậu gia hẳn là còn chưa biết, người
quận chúa phái đi ám sát chính là ám vệ của ngài. Mà hắn lại bị tiểu Thái Tử
Phi bắt ngay tại chỗ, phụ thân Thái Tử Phi - Mộng La quốc quốc quân sử dụng xà
hình với ám vệ. Xà hình kia có thể sánh bằng các loại hình pháp của Nguyệt Diễm
chúng ta khiến cho người ta khó có thể chịu được, đó chính là đem người ném vào
Vạn Xà Quật hoặc là nhét vô số những con rắn nhỏ vào miệng người ta. . . . .
."
". . . . . ."
Định Viễn Hậu vừa nghe, sắc mặt bỗng nhiên
tái đi. Ngay cả hắc y nhân cùng hai thị vệ của ông ta đứng phía sau sắc mặt
cũng trở nên rất khó nhìn, xà hình này thật đúng là khiến cho lòng người sợ
hãi.
Định Viễn Hậu hiện tại cũng biết, chỉ sợ Sở
Phàm là chịu không nổi xà hình này nên mới có thể phản bội ông. Chỉ là không
nghĩ tới người đứng phía sau tiểu Thái Tử Phi kia lợi hại như thế, bất quá Mộng
La quốc trước kia nghe cũng chưa nghe qua, đến tột cùng là cái dạng quốc gia gì?
Mà Hoàng hậu muội muội như thế nào nhìn Ngữ nhi chịu khổ, muội ấy yêu thương
Ngữ nhi như con ruột của mình cơ mà? Hơi hơi chau mày, xem ra chuyện này không
dễ xử lý đây.
"Hậu gia, nghe nói Thái Hậu, Hoàng hậu
đều bởi vì chuyện của Ngữ quận chúa mà đã xảy ra xung đột với tiểu Thái Tử Phi,
thậm chí văn võ bá quan cũng bị tiểu Thái Tử Phi trêu cợt, đối với người này
đều phê bình úp mở. Nhưng mà thái tử lại vẫn che chở nàng ta, cũng tuyên bố ngoài
nàng ta ra thì không lập phi nữa, chỉ sợ muốn cứu Ngữ quận chúa ra phải phí một
phen gian nan!"
Biểu tình nét mặt của Lạc vương vô cùng
bình thản, nhưng từng từ từng từ của hắn lại làm cho Định Viễn Hậu kinh hãi. Cặp
mắt tang thương đánh giá người thanh niên trước mắt này, đến tột cùng trong
hoàng cung hắn ta đã bố trí bao nhiêu người của hắn? Cư nhiên có thể nắm rõ sự
tình như thế. Chỉ sợ này Lạc vương trẻ tuổi này mới chân chính là kẻ khó đối
phó. Mấy năm gần đây cũng hiển sơn bất lộ thủy (không để lộ tung tích), trong
lúc mọi người đã quên hắn thì lại đột nhiên xuất hiện, quả nhiên là kẻ lòng dạ
cực thâm.
"Vương gia, người sáng mắt không nói
tiếng lóng. Có lẽ ngài tìm lão phu cũng không chỉ là nói cho lão phu việc của tiểu
nữ chứ?" Định Viễn Hậu cũng không cùng Lạc vương lại đi vòng vèo. Ngữ nhi
hắn nhất định phải cứu, thế nhưng Lạc vương này đến tột cùng có chủ ý gì? Lén
quay về hoàng thành là vì chuyện gì?
"Hậu gia quả nhiên là người sảng
khoái." Lạc vương ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nét cười nhợt nhạt, làm
cho khuôn mặt lạnh lùng kia thoáng cái giống như băng tuyết tan chảy, vạn vật sinh
động hẳn lên tựa như đang đón xuân.
"Bổn vương muốn cùng Hậu gia làm một
giao dịch." Ý vị thâm trường nhìn ông ta.
"Giao dịch gì?" Định Viễn Hậu
thần sắc không thay đổi, trong lòng lại âm thầm phỏng đoán.
"Một giao dịch cả ông, cả ta đều có
lợi." Lạc vương nâng chung trà lên nhấp nhẹ, thản nhiên nói.
"Xin Lạc vương nói rõ." Định Viễn
Hậu nhìn hắn, vẫn là khó hiểu.
"Hậu gia muốn cứu quận chúa chứ?"
Lạc vương đặt chung trà xuống, nhìn Định Viễn Hậu. "Bổn vương có thể trợ giúp
Hậu gia cứu quận chúa ra."
"Vậy Vương gia cần lão phu làm chuyện
gì?" Định Viễn Hậu ánh mắt sắc bén, nói thẳng.
"Ha ha ha. . . . . ." Lạc vương
cười sang sảng, tiếng cười ở trong bóng đêm yên tĩnh có phần đột ngột. Bất quá
hoàn hảo, khách điếm hiệu quả cách âm cũng không tệ lắm.
"Rất đơn giản." Lạc vương ngừng
cười, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. "Bổn vương vì cha báo thù, cần Hậu gia trợ
giúp một tay." Với thế lực của Định Viễn Hậu, có hắn tương trợ, sự tình tự
nhiên sự bán công bội (bỏ ra một nửa công sức mà được thành quả gấp đôi).
"Ngài là muốn?" Định Viễn Hậu hít
thở không thông, ông tất nhiên cũng biết năm đó cha Lạc vương bị chết kỳ quặc.
Có nghe đồn là đương kim thánh thượng thí huynh đoạt vị thái tử, thế nhưng sau
lại nghe đồn là bị áp chế. Nhưng không ngờ lúc ấy Lạc vương tuổi nhỏ lại nhớ chuyện
này lâu đến như vậy, hơn nữa hận ý lại sâu như vậy. Ngủ đông nhiều năm như vậy là
đợi báo thù.
"Vương gia muốn tìm ai báo thù?"
Lạc vương nhíu mày liếc hắn một cái, không
phải biết rõ sao mà còn cố hỏi?
"Người trên Long ỷ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét