6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 54

Chương 54: Quỳ xuống, ngại mạng dài sao?

"Cái gì?"

Mọi người nghe vậy chấn động, ánh mắt dao động ở Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan. Lúc này phỏng đoán lai lịch của nàng, hiện tại cư nhiên liền xuất hiện Mộng La quốc tới bái phỏng. Việc này không phải quá trùng hợp chứ?

"Cửu nhi, ngươi nói người tới là phụ mẫu của ngươi? Vậy thân phận của ngươi là gì?"

Hoàng đế cũng có chút ngơ ngác, nhưng càng nhiều là đối với Lãnh Loan Loan rất hiếu kỳ.

Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã,  thật ngu ghê. Không biết trước hết mời người vào sao?

"Muốn biết thân phận của ta, xin mời bọn họ tiến cung."

Nàng khẽ mở môi, không chút khách khí nói. Tuyệt không cho Hoàng đế mặt mũi.

"Làm càn, ngươi ——"

Hoàng hậu vừa nghe khẩu khí của nàng, giận dữ, nhịn không được mở miệng trách cứ. Nhưng Hoàng đế lại phất phất tay, hắn thật muốn gặp đến tột cùng là gia đình như thế nào mới có thể sinh ra một tiểu oa nhi như vậy? Vừa quay đầu, nhìn tiểu thái giám bẩm báo phân phó nói:

"Tuyên sứ giả Mộng La quốc tiến kiến."

"Thưa vâng"

Thái giám gật đầu, xoay người rời đi.

Ánh nắng từ ngoài đại điện chiếu nghiêng mà vào, rơi đầy đất thứ ánh vàng óng ánh.

Chúng đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang suy đoán kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì? Sẽ không phải thật sự lập tiểu nữ oa này làm Thái Tử Phi chứ?

Thu Mạc Ngôn cùng Đức Viễn Vương gia, Uy Viễn tướng quân ba người liếc nhìn nhau, nguyên bản bọn họ đều có chủ ý với việc chọn Thái Tử Phi, nhưng hiện tại xem ra tình huống cũng không hay, ba người không khỏi nổi lên ý tưởng tạm thời buông tha cho đối thủ, trước nhất trí đối ngoại.

Lãnh Loan Loan tai nghe mọi người nhỏ giọng nghị luận, nàng thế nhưng lại ở trong lòng Dạ Thần tìm vị trí thoải mái. Hoàn toàn không để ý chính mình đã gây ra bạo động, dù sao vị trí Thái Tử Phi này, nàng là đang ngồi vào chỗ của mình đấy chứ.

Dạ Thần nhìn tiểu oa nhi bộ dáng nhàn nhã tự đắc, nhịn không được khẽ nhếch môi sủng nịch cười. Cùng với lập nữ nhân dối trá, trang điểm lộng lẫy kia làm Thái Tử Phi, hắn đương nhiên càng yêu thích Cửu nhi chân tính trước mắt này.

Tuy rằng nàng bây giờ chỉ là một đứa bé tuổi còn nhỏ, thế nhưng nàng cho mình  cảm giác rất trưởng thành, thậm chí là không giống người thường. . . .

Ánh mắt Kỷ Thanh Ngữ vẫn không rời khỏi Dạ Thần, khi thấy hắn đối với Lãnh Loan Loan lộ ra nụ cười sủng nịch thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, con oắt con này đến tột cùng có điểm nào hơn mình? Thái tử biểu ca cư nhiên lại chọn nó mà vứt bỏ mình, thật sự là rất đáng hận. Bên dưới làn váy dài được thêu chỉ bạc thon thon tay ngọc gắt gao tạo thành nắm tay. Nàng sẽ không để cho tiểu nha đầu kia dễ dàng an vị vị trí Thái Tử Phi như vậy đâu, nàng cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng là kẻ nào đến đây?

. . . . . .

"Sứ giả Mộng La quốc giá lâm."

Một lát sau, ngoài điện vang lên âm thanh lanh lảnh của thái giám.

Trong điện ngẩn ra, tất cả mọi người đình chỉ nghị luận. Đưa mắt trông về phía xa, cùng đợi sự xuất hiện của bọn họ.

"Tuyên ——"

Hoàng đế hướng tới thái giám cầm phất trần bên cạnh phân phó nói.

"Tuyên sứ giả Mộng La quốc yết kiến."

Âm thanh của thái giám cầm phất trần quanh quẩn trong Kim Loan điện to lớn, thẳng bay tới ngoài điện.

"Tuyên sứ giả Mộng La quốc yết kiến."

". . . . . ."

Thái giám đứng ở hành lang truyền lời nói lại cho nhau.

"Sứ giả Mộng La quốc yết kiến."

Cùng với tiếng thái giám bẩm báo cuối cùng, cửa đại điện rộng mở, vài thân ảnh tuấn mỹ xuất hiện.

Mọi người vừa nhìn, nhất thời bị tắc nghẹn giọng nói.

Chỉ thấy những người kia mỗi người đều bất phàm, dẫn đầu là một nam một nữ. Nam nhân ngũ quan thâm thúy sắc nét, mày kiếm nghiên nghiêng lẫn vào tóc mai. Một đôi bích đồng tựa như phỉ thúy, lóe ra u quang. Sống mũi cao, môi mỏng nhấp nhẹ. Cẩm bào màu đỏ tía cân đối, cổ áo, cổ tay áo đều dùng tơ vàng thêu lên, áo dài quét đất, hắn chậm rãi đi tới, đuôi áo bào khẽ hất lên; mâu quang nhìn thẳng vào mọi người, cả người tản ra kiệt ngao cùng trời sinh bất tuân; bên cạnh hắn là nữ tử búi tóc cao cao, mày ngài thon dài cân đối. Khuôn mặt dịu dàng, váy gấm màu lam nhạt theo gió lay động, ôn nhu lại không mất cao quý. Phía sau hai người còn có ba nam ba nữ, mỗi người đều không tầm thường, nhưng từ trang phục xem ra hẳn là thị nữ cùng người hầu.

Nguyệt Diễm vương triều văn võ bá quan nhìn thấy người tới đều lắp bắp kinh hãi, xem nam nữ dẫn đầu khí chất ngược lại như là thánh thượng trên cao. Quay đầu lặng lẽ nhìn về phía Hoàng đế, Thái Hậu chờ biểu tình, quả nhiên trên mặt bọn họ cũng tìm được vẻ kinh ngạc.

"Hoan nghênh sứ giả Mộng La quốc bái phỏng Nguyệt Diễm ta."

Hoàng đế đứng lên, Long bào màu vàng, bức rèm che mũ miện theo động tác kinh hoảng của hắn, mơ hồ có thể thấy được biểu tình phía sau bức rèm che.

"Cám ơn Hoàng thượng."

Hai người nam nữ hơi khom lưng, nhưng không có nửa điểm quỳ lễ. Cũng không có vấn an, ngược lại chỉ ném ánh mắt về phía Lãnh Loan Loan đang làm ổ trong lòng Dạ Thần, trong ánh mắt hai người đều mang theo ý cười sủng nịch.

"Lớn mật, cho dù là sứ giả Mộng La quốc cũng không thể vô lễ như thế. Nhìn thấy Hoàng thượng cư nhiên không hành lễ."

Nhìn thấy hai người tựa hồ đối với Hoàng đế xem nhẹ, Thu Mạc Ngôn không khỏi lạnh lùng nói.

Những người khác cũng gật gật đầu, Mộng La quốc không nghe nói qua, phỏng chừng hẳn là tiểu quốc gia, không đủ gây sợ hãi.

Lãnh Loan Loan nghe thấy lời nói của mọi người liền đảo cặp mắt trắng dã, từ trong lòng Dạ Thần nhảy xuống đất. Mâu quang hướng tới mọi người lạnh lùng đảo qua, biểu tình thật là khinh thường:

"Một đám ngu ngốc, lại muốn phụ hoàng, mẫu hậu của ta quỳ lễ sao? Chỉ bái các ngươi thôi cũng đã không chịu nổi rồi." Hừ, đường đường Xà Vương, Xà Hậu lại quỳ trước các ngươi, có phải hay không ngại mạng quá dài?

"Cái gì? Phụ hoàng, Mẫu hậu?"

Mọi người cả kinh, chẳng lẽ hai người này không phải sứ giả mà là Hoàng thượng, Hoàng hậu Mộng La quốc?

"Cửu nhi, con lại bướng bỉnh nữa rồi."

Không có nhận xét nào: