Chương
27: Bị tập kích
Tử Vũ
thấy vậy khẽ mỉm cười nói: “Có năng lực uy hiếp mới gọi là đối thủ, phí hơi sức
ở chỗ vô dụng, kết quả là bị người bên cạnh cuỗm mất, đây chính là tác phong của
kẻ ngu dốt.” Nói không thể nói nhiều, chỉ điểm một chút thì dừng lại là tốt hơn,
nói quá nhiều ngược lại khiến cho người ta sinh nghi.
Nữ tử
đối diện hiển nhiên vẫn là có chút đầu óc, nghe xong thì hiểu được lời nói của Tử
Vũ, không khỏi do dự.
Tử Vũ
khóe miệng phác thảo một tia cười lãnh đạm không mấy nhận ra, giơ tay vỗ, cao
giọng nói:“Từ xưa tới nay người có năng lực thì ở trên, người không năng lực thì
ở dưới, ta tuy rằng là vị hôn thê của Liệt Hỏa, bất quá là phụ mẫu chi mệnh, ta
có bao nhiêu thực lực tự bản thân mình hiểu rõ, ta mặc dù đến trước một bước, thế
nhưng các vị tỷ tỷ thực lực mạnh mẽ, tiểu muội lực không thể so, vị trí này cũng
không dám ngang ngược độc chiếm, chỉ cần mọi người không có ý kiến, ta nguyện
ý......”
“Ngươi
nguyện ý thoái vị?” Nữ tử muốn cùng Tử Vũ quyết đấu nhất thời cao giọng tiếp lời.
Mặt Tử
Vũ giống như cười khổ một tiếng, thở dài nói:“Ta còn có điểm tự hiểu lấy mình,
các ngươi ai nguyện ý...... Ta......”
Tử Vũ
bên này nói còn chưa xong, liền cảm giác được phía sau Liệt Hỏa hừng hực nộ khí,
không khỏi dưới đáy lòng cười khổ một tiếng. Liệt Hỏa này ở cửa sinh tử lại tức
giận?
“Ngươi
thực nhường? Được, ta đây làm.” Ở bìa rừng một nữ tử váy dài vàng óng đột nhiên
lên tiếng nói, dung mạo cực kỳ xinh đẹp cùng kiên cường, xem trên đỉnh đầu mang
theo một lông chim màu trắng, hẳn là Ưng tộc.
“Kia......”
“Ngươi
nghĩ mình đẹp chắc.” Lời Tử Vũ muốn nói còn chưa nói xong, nữ tử muốn cùng Tử
Vũ quyết đấu kia, nhất thời biến sắc, kiếm khí vừa chuyển liền chỉ về hướng nữ
tử Ưng tộc kia. Ưng tộc nữ tử ngạo nghễ cười, âm thanh lạnh lùng nói: “Một Khổng
Tước nho nhỏ, ta há sợ ngươi sao.” Trong chớp mắt, gió nổi mây vần, sát khí tung
tóe khắp nơi.
Tử Vũ
vẻ mặt kích động lui ra phía sau đến bên cạnh Liệt Hỏa, chỉ là cặp mắt kia làm
cho người ta nhìn không thấy một tia bối rối, thế nhưng hiển nhiên các cô gái chưa
đủ kinh nghiệm, không nhìn thấy.
Vừa
thối lui đến trước mặt Liệt Hỏa, Tử Vũ còn chưa xoay người, cổ tay đột nhiên
đau đớn, bị Liệt Hỏa gắt gao bắt lấy, Tử Vũ không khỏi quay đầu nhìn, Liệt Hỏa mặt
mày xanh mét nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi muốn nhường cái gì?”
Tử Vũ
vừa bị đau, một bên cười nhìn Liệt Hỏa thấp giọng nói:“Ta cái gì cũng chưa
nói.”
Liệt
Hỏa nghe vậy nhất thời ngẩn người, thấy Tử Vũ nháy nháy mắt với hắn, cười đầy
quỷ quái, nộ hỏa ngập lòng nhất thời yếu đi rất nhiều.
“Buông
tay a, ngươi không đau, nhưng mà ta đau.” Tử Vũ cũng không giãy dụa, chỉ lắc lắc
tay Liệt Hỏa, ý bảo Liệt Hỏa buông ra, nàng từ đầu tới cuối cũng chưa nói qua cái
chữ nhường này, về phần ý tứ ra sao, người khác muốn lý giải như thế nào là chuyện
của người ta, có quan hệ gì với nàng đâu.
Liệt
Hỏa nhất thời buông Tử Vũ ra, Tử Vũ thấy trên cổ tay trực tiếp nổi lên một vòng
xanh tím, không khỏi trừng mắt liếc Liệt Hỏa một cái, đưa tay ra sau lưng Liệt
Hỏa hung hăng nhéo. Cũng bởi vì cái gì mà vị hôn thê của hắn này, hại nàng bị bắt
cóc đến Yêu giới không nói, tình cảnh còn nguy hiểm như vậy, còn dám hành hung
nàng, hung cái gì mà hung, khi dễ nàng là không đúng. Không nghĩ thì tốt, nghĩ
đến đều là tức giận.
Quay
đầu không để ý tới Liệt Hỏa, cứ thế chuyên tâm nhìn trứng diều hâu cùng tiểu thỏ
yêu trong ôn tuyền. Trong ôn tuyền thỉnh thoảng bốc lên vài bọt khí nhỏ, tiểu
thỏ yêu giống như cảm thấy bề mặt trứng diều hâu thực thoải mái, ôm khư khư ngủ,
thoạt nhìn thật đáng yêu.
Liệt
Hỏa nhìn lướt qua đám người bách điểu không thèm quan tâm đến lý lẽ tranh đấu,
quay đầu nhìn lên bầu trời. Hắn cũng không phải người chết, cho dù Tử Vũ thực nhường
cho, hắn không đồng ý, các nàng ấy còn có thể trở thành vị hôn thê của hắn sao,
thật không biết não nằm ở chỗ nào nữa, quy luật Yêu giới, hắn mới không để
trong lòng, náo loạn ầm ĩ quả thực khiến người ta phiền.
Sau giờ
ngọ ánh nắng phi thường tốt, thực thích hợp để ngủ, bên cạnh đánh nhau cũng thực
phấn khích, thích hợp trở thành xem biểu diễn, cuộc sống thấy thế nào cũng
không nhàm chán, cho nên Tử Vũ thực cảm thấy hứng thú ngồi ở bên bờ, một bên
nhìn trứng, một bên thưởng thức đánh nhau, mà Liệt Hỏa ngại phiền, đã nhảy lên
ngọn cây đi ngủ.
Độ ấm
vừa phải, mùi trứng diều hâu càng ngày càng thơm, khiến cho Tử Vũ đã trải qua khảo
nghiệm cũng gièm pha vô cùng, gió động, mây động, nước động.
Nước
động? Tử Vũ trong lúc hoảng hốt thấy ôn tuyền không thế nào chảy xuôi, đột
nhiên bắt đầu hơi hơi bập bềnh, không khỏi híp mắt một chút liền mở ra, mà tiểu
thỏ yêu bò ở trên trứng diều hâu, giật mình một cái tỉnh lại, nhíu lại lông mày
nho nhỏ nhìn mặt nước.
“Tỷ tỷ,
Oa Oa cảm thấy không tốt.” Tiểu thỏ yêu bò ở trên trứng diều hâu, quay đầu hướng
Tử Vũ nói.
Tử Vũ
còn chưa trả lời, chỉ thấy mặt nước đột nhiên kịch liệt xao động, mặt nước
tương đối đục ngầu, đột nhiên từ xa tới gần tách ra, sóng nước dạt ra hai bên,
trong nước có cái gì như lợi kiếm nhanh chóng bay tới.
Không
tốt, Tử Vũ lập tức ý thức được, còn chưa kịp kêu, tiểu thỏ yêu đã thét lên kinh
hãi một tiếng, 'vụt' một tiếng biến thành hình người, một phen nâng trứng lên,
mà sóng nước kia đã chạy tới trước mặt tiểu thỏ yêu.
“Liệt
Hỏa.” Tử Vũ sợ hãi kêu một tiếng, không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng nhảy xuống nước,
ôm tiểu thỏ yêu bế lên. Mới đem tiểu thỏ yêu ôm cách xa mặt nước, Tử Vũ liền cảm
giác được dưới nước có một vật nhanh chóng quấn quanh, cổ chân tê rần, bọt nước
trước mặt đột nhiên nổ tung, một cái đầu rắn dữ tợn, từ dưới nước ngóc lên, còn
cao hơn cả Tử Vũ đứng thẳng trong nước, 'xoẹt' một tiếng nhe ra răng nanh sắc
bén, liền hướng nàng ngoạm lấy.
“Vương
bát đản.” Giữa tiếng thét chói tai, Tử Vũ chỉ nghe thấy âm thanh Liệt Hỏa phẫn
nộ truyền đến, miệng rắn tràn ngập tanh hôi kia còn chưa tiếp cận thân thể nàng,
Tử Vũ chỉ thấy một đạo ngân quang hiện lên, 'phịch' một tiếng, đầu rắn bị hung
hăng đánh trúng, sức mạnh quấn quanh nàng liền nới lỏng một chút. Một lực đạo nắm
lấy thắt lưng nàng hướng trên bờ thối lui.
“Có sao
không?” Liệt Hỏa ôm eo Tử Vũ, sắc mặt thận trọng rất nhanh hỏi.
“Chân
rất đau.” Tử Vũ cũng không biết chính mình có chuyện gì hay không, chỉ biết là
chân nàng rất đau.
Liệt
Hỏa vừa nghe nhất thời biến sắc, cả người cơ hồ đều bốc hỏa, liếc mắt một cái quét
đến xà yêu quằn quại giữa không trung vài vòng, rơi xuống hóa thành hình người,
khóe miệng chảy máu, toàn bộ hàm dưới đã bị xuyên thủng, thân hình co rụt lại
cũng không quay đầu liền bỏ chạy.
“Đả
thương người của ta còn dám chạy.” Liệt Hỏa gầm lên giận dữ, thân hình vừa động
nhanh chóng vọt lên, trong tay ngân quang chợt lóe như kiếm hướng xà yêu chém tới.
Oanh,
không có đánh nhau hoa cả mắt, cũng không làm cho Tử Vũ thấy không rõ ràng động
tác so chiêu. Trước mắt, Tử Vũ nhìn rất rõ ràng, xà yêu tương đối khó coi kia động
tác còn chưa kịp, ngân quang trong tay Liệt Hỏa đã ập tới, thần thái hoảng sợ còn
chưa hoàn toàn lộ ra, thân thể đã bị tứ phân ngũ liệt, oanh một tiếng nổ tung,
văng ra bốn phía.
Liệt
Hỏa giữa không trung xoay người một cái bay vọt về phía sau hạ xuống, bóng lưng
kia giống như có lửa đang thiêu đốt, bao bọc một tầng hỏa quang.
Tử Vũ
chờ Liệt Hỏa đứng im, mới nhìn thấy trong tay Liệt Hỏa cầm một thanh kiếm, màu
bạc, như nước lại như lửa, quang hoa chói lọi khắp nơi. Không đợi nàng nhìn rõ,
Liệt Hỏa vung tay lên, ngân quang nháy mắt biến mất, không thấy tung tích, giống
như nhập vào thân thể Liệt Hỏa.
Tử Vũ
lần đầu tiên thấy Liệt Hỏa trong tay có vũ khí, cũng là lần đầu tiên thấy Liệt
Hỏa tàn nhẫn như thế, không khỏi có chút ngây ra nhìn Liệt Hỏa.
Liệt
Hỏa xoay người đi đến trước mặt Tử Vũ, nhíu mày ngồi xổm xuống xé ống quần Tử
Vũ, trầm giọng nói: “Có độc, kiên nhẫn một chút.” Vừa vung tay lên hóa thành
yêu hình, móng vuốt trảo miệng vết thương lớn như răng nanh, một dòng máu đen nháy
mắt bắn ra ngoài, bãi cỏ trước mặt nhất thời héo rũ, vừa một phen cầm chặt chân
Tử Vũ. Một ngọn lửa theo miệng vết thương tiến vào trong cơ thể, Tử Vũ vốn
không biết đau đớn, nhất thời thân thể quá đau, gập người bò lên lưng Liệt Hỏa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét