"Giết
Thái Tử Phi. "
Kỷ Thanh Ngữ ánh mắt như rắn độc, vẻ mặt dữ
tợn làm cho khuôn mặt có thể xưng là tuyệt mỹ trở nên vô cùng xấu xí.
Hắc y nhân ngẩn ra, nhấp môi, không nói
tiếng nào.
"Như thế nào? Ngươi dám cãi mệnh lệnh
của ta?"
Nhìn thấy Hắc y nhân không phản ứng, Kỷ
Thanh Ngữ hung hăng trừng hắn.
Thuộc
hạ không dám." Hắc y nhân cúi đầu, đáp.
"Vậy chấp hành mệnh lệnh của bản quận
chúa đi."
Kỷ Thanh Ngữ lãnh khốc nói, mắt híp lại,
nàng cũng không tin không giết chết được tiểu nha đầu kia. Dám cùng nàng tranh
giành vị trí Thái Tử Phi, nàng muốn nàng ta mất mạng.
"Vâng" Hắc y nhân bất đắc dĩ, khẽ
gật đầu.
"Thừa dịp hiện tại mọi người đang tham
gia tửu yến, thời điểm phòng bị được buông lỏng, ngươi bây giờ phải đi Đông
cung làm thịt con nha đầu kia." Kỷ Thanh Ngữ nhìn Hắc y nhân, lạnh lùng
nói."Chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Nếu không, ngươi liền xách
đầu đến gặp ta."
Hắc y nhân sửng sốt, không nghĩ tới Kỷ
Thanh Ngữ cư nhiên hạ lệnh tử mệnh. Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của
nàng ta, hắn chỉ có gật đầu.
"Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ
mệnh."
"Được, mau đi đi." Kỷ Thanh Ngữ vung
vẩy tay.
Thân ảnh màu đen nhoáng lên một cái, biến mất ở
trước mắt.
"Tiểu nha đầu, ta xem ngươi lần này có
trốn được nữa không." Kỷ Thanh Ngữ híp lại hai mắt, trong khe hở xẹt qua
một đạo quang mang quỷ dị.
Ánh nắng li ti bao trùm khắp mặt đất, gió
nhẹ phe phẩy.
Sau khi Kỷ Thanh Ngữ rời đi, từ khoảng
không ở chỗ hòn giả sơn chợt xuất hiện một vị bạch y nữ tử. Nàng nhìn theo
hướng Kỷ Thanh Ngữ rời đi, lạnh lùng khẽ nhếch môi, nhân loại này thật đúng là
tự tìm đường chết.
Thân ảnh nhoáng lên một cái, bạch quang xuất
hiện, bạch y nữ tử lại thần kỳ biến mất.
. . . . . .
Cửa sổ mở toang, ánh nắng từ ngoài chiếu
vào, hắt lên mặt đất những đốm sáng loang lổ.
Màn lụa lửa đỏ theo gió nhẹ khẽ phe
phẩy, xen lẫn hương hoa thơm ngát, cũng
thổi tới cảm giác mát lạnh.
Bạch sắc quang mang xẹt qua trong phòng, thân
ảnh Thủy Dao xuất hiện ở cạnh giường.
Lãnh Loan Loan mở mắt, ngồi dậy. Ánh mắt
sáng ngời nhìn nàng, không chút để ý hỏi:
"Như
thế nào?"
Thủy Dao hướng tới Lãnh Loan Loan khom
người, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên đáp:
"Công chúa suy đoán không sai, cái
nhân loại gọi là Ngữ quận chúa kia phái một Hắc y nhân đeo mặt nạ đến ám sát người.
Hiện tại hẳn là sẽ nhanh đến."
"Ồ?" Lãnh Loan Loan nhướng mày,
khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. "Quả nhiên là ả ngu ngốc, cư nhiên
luôn học không ngoan." Nữ nhân ngu xuẩn muốn chịu chết. Như vậy lần này
nàng liền triệt để cho nàng đi gặp Diêm Vương.
"Đã đến."
Thủy Dao hai lỗ tai giật giật, nghe được dị
động từ xa tiến đến, tuy rằng khẽ đến nỗi khiến cho người khác cơ hồ không thể
phát hiện, nhưng nàng là loài chồn thính giác khá nhạy bén.
"Ừ." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu,
trong mắt xẹt qua một đạo mèo bắt chuột hứng
thú hào quang."A Dao, ngươi trước ẩn thân đi." Loại vai diễn nho nhỏ
này, nàng động đậy một ngón tay cũng có thể thu phục. Mấu chốt là lạc thú trong
đó, nàng sẽ để Kỷ Thanh Ngữ chết minh bạch.
"Vâng" Thủy Dao đáp, bạch quang
qua đi, thân ảnh biến mất.
Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi, lại nằm trở lại
trên giường. Nhắm hai mắt, làm bộ như đang ngủ.
Gió lạnh lướt qua, lụa giường lửa đỏ được
móc vào hai bên sườn theo gió lay động.
Lãnh Loan Loan ngửi được khí tức của người
tới, cảm giác hắn đã từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đi tới bên giường.
Hắc y nhân nhìn một phòng hỉ đỏ, ánh mắt
lại rơi xuống trên người Thái Tử Phi đang nằm ngủ say trên giường. Khuôn mặt
nhỏ nhắn tinh xảo lại phấn nộn, điềm tĩnh như thế, nàng như một tiểu tiên nữ xinh
đẹp đang chìm vào giấc ngủ. Trong đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ hiện lên
một đạo do dự quang mang, tay cầm đao giật giật, lại không hạ thủ được. Hắn là
ám vệ, không phải là sát thủ. Không thể nào lãnh huyết như sát thủ, ngay cả
tiểu hài tử cũng có thể xuống tay. Thế nhưng mệnh lệnh của quận chúa hắn lại
không thể không chấp hành, trong lòng mâu thuẫn. Nhớ tới ân tình của lão gia
đối với hắn, cắn răng một cái, 'xoẹt' một tiếng giơ đao lên hướng Lãnh Loan
Loan chém tới.
Lãnh Loan Loan trước đó cảm giác được người
tới do dự, trong lòng biết có lẽ hắn cũng là bất đắc dĩ, vẫn còn có chút lương
tri. Trong lòng thầm nghĩ bỏ qua cho hắn, lưu lại cái mạng nhỏ của hắn. Khi Hắc
y nhân vung đao lên thì tay nàng không dấu vết hướng tới Hắc y nhân nhẹ nhàng
vung lên.
Hắc y nhân sửng sốt, tay cầm đao cư nhiên
không thể nhúc nhích. Cả người giống như bị điểm trúng huyệt đạo, mở to mắt
nhìn Lãnh Loan Loan đang ngủ, trực giác nơi này có vẻ cổ quái.
Lãnh Loan Loan mở mắt, ngồi dậy. Hướng tới
Hắc y nhân nhếch môi tà tứ cười:
"Muốn
biết chuyện gì xảy ra sao?"
Hắc y nhân trừng mắt nhìn nàng, đây là Thái
Tử Phi mới vừa rồi thoạt nhìn giống tiểu tiên nữ sao? Giờ phút này nụ cười tà
tứ kia của nàng khiến người ta nhịn không được rùng mình một cái, Thái Tử Phi
này quá tà môn rồi, chẳng lẽ thật là bởi vì nàng là Xà Thần chuyển thế sao?
"Đáng tiếc, ta không muốn lãng phí cơ
hội."
Lãnh Loan Loan tiếp tục nhếch môi, bàn tay
nhỏ bé hướng trước mặt Hắc y nhân nhoáng lên một cái. Hắc y nhân chỉ cảm thấy
trước mắt một mảnh mông lung, đợi đến khi Lãnh Loan Loan thả tay xuống, ánh mắt
lãnh khốc kia trở nên có chút cổ quái.
"Ngươi tên là gì?" Lãnh Loan Loan
ngồi ở mép giường, quơ quơ chân, hỏi Hắc y nhân.
"Sở
Phàm."
"Ai
phái ngươi tới giết bản Thái Tử Phi ?"
"Ngữ quận chúa."
Hắc y nhân hồi đáp, vẻ mặt dại ra.
"Thu hồi." Lãnh Loan Loan búng
tay một cái, tay lại giơ lên hướng giữa không trung quơ quơ.
"A
Dao."
"Có." Thân ảnh Thủy Dao xuất
hiện.
"Đi, nói cho Thái tử, ta bị
thương." Lãnh Loan Loan giơ tay hướng tới cổ của mình vung lên, một vết
máu xuất hiện. Máu đỏ cùng cái cổ trắng bóng tôn nhau lên, cự kỳ thu hút ánh
mắt người khác.
"Vâng"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét