Ba
ngày sau
Ánh trăng nhàn nhạt chảy tràn trên mặt đất,
đêm trăng trong trẻo thanh lãnh mà cô tịch.
Bóng cây lắc lư, côn trùng mùa hạ kêu vang.
Toàn bộ hoàng cung bao phủ trong một mảnh
yên tĩnh.
Cung vàng điện ngọc, như một con ngọa long
đang cuộn mình ngủ, phun ra hơi thở thản nhiên.
Đông
cung
Tấm lụa màu nguyệt nha lay động, rèm châu
theo cơn gió đêm cuốn lên cao, phát ra âm thanh đinh đinh đinh thanh thúy.
Trên giường ngà voi, Lãnh Loan Loan nguyên
bản đang uốn trong lồng ngực ấm áp của Dạ Thần mà ngủ. Dường như cảm ứng được
gì đó, đột nhiên mở hai mắt ra. Bàn tay nhỏ bé mềm mại không dấu vết giương
lên, khói trắng từ đầu ngón tay bay ra, Dạ Thần đột nhiên lâm vào trong giấc
ngủ thật sâu.
Lãnh Loan Loan từ trong ngực của hắn ngồi
dậy, tay nhỏ bé vén màn giường lên, nhẹ nhàng kêu:
"A Dao, A Ngâm."
Hai thân ảnh màu trắng phút chốc xuất hiện
ở trước giường, ánh trăng mông lung chiếu vào, kéo dài thân ảnh của hai người.
"Chủ tử." Hai người hướng tới
Lãnh Loan Loan khom lưng cúi đầu.
"A Ngâm, ngươi đi nhìn xem có phải có
con chuột nhỏ chui vào đây không?" Đôi mắt đen láy dưới ánh trăng mông
lung lóe ra quỷ dị quang mang, phảng phất như có thần càng làm cho người ta cảm
giác được một trận hàn ý.
"Vâng" Kiếm Ngâm đáp, thân ảnh
màu trắng lập tức biến mất.
"A Dao, ngươi đi canh giữ bên cạnh gốc
cây bách hợp kia." Sau khi Kiếm Ngâm rời đi, Lãnh Loan Loan lại hướng tới
Thủy Dao phân phó.
"Vâng" Một thân bạch y nhoáng lên
một cái, Thủy Dao cũng biến mất ở trước mắt.
Lãnh Loan Loan nhìn ánh trăng nhàn nhạt
ngoài cửa sổ, phấn môi gợi lên một nụ cười tà tứ.
Trò chơi sắp bắt đầu rồi!
. . . . . .
Gió mát lạnh, trêu ghẹo nhánh cây lung lay
vũ động.
Vài thân ảnh màu đen tránh thoát tuần tra của
ngự tiền thị vệ, leo tường vút qua hành lang, hướng tới gian phòng cung nữ hạ đẳng
nhất trong hoàng cung mà đi.
Sau khi mấy người đó vừa rời khỏi, một thân
ảnh màu trắng phút chốc xuất hiện ở phía sau. Cặp mắt đỏ rực dưới ánh trăng long
lanh lóe ra hào quang khiến người ta kinh hãi, liếc mắt nhìn những bóng lưng
kia, thân ảnh nhoáng lên một cái, bạch y nam tử lại biến mất không thấy.
"Chủ
tử, có bảy người xông vào hoàng cung."
Kiếm Ngâm về tới Đông cung, cúi đầu xuống hướng
tới Lãnh Loan Loan ngồi ở trên giường trả lời.
"Là hướng tới gian phòng nô lệ
sao?" Lãnh Loan Loan hỏi, nhưng vẻ mặt lại tựa hồ như đã có đáp án.
"Đúng vậy." Kiếm Ngâm gật đầu.
"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan ý cười bên
môi càng sâu hơn.
"Nếu người đã đến đây, chúng ta cũng
nên đi tiếp đãi một chút." Duỗi tay ra, quần áo bên ngoài tự động rơi lên
người quấn lấy thân thể nho nhỏ của nàng.
Kiếm Ngâm đứng bên cạnh an tĩnh, yên lặng
chờ mệnh lệnh của nàng.
Lãnh Loan Loan xuống giường, quay đầu nhìn Dạ
Thần. Đôi lông mày khéo léo chau lại, vì an toàn của Dạ Thần. Chỉ thấy nàng giơ
tay lên, một mảnh lụa trắng trong suốt bao trùm lấy Dạ Thần. Sau đó mảnh lụa
trắng biến mất không thấy nữa, nguyên bản là nàng vì Dạ Thần thiết lập kết
giới, để tránh có người xuống tay với hắn.
"Đi thôi." Quay đầu, hướng tới
Kiếm Ngâm bên cạnh nói.
Thân ảnh của hai người biến mất trong
phòng, chỉ còn lại gió đêm nhẹ lay động, ánh trăng đổ xuống trong phòng.
Nơi vắng vẻ phía ngoài cung điện, cỏ dại
mọc thành bụi. Tường viện loang lổ, khoảnh sân to như vậy cũng chỉ có thưa thớt
vài cái cây không cao không thấp, gió đêm lay động, càng tỏa ra sự thanh lãnh
cô tịch.
Nơi đây là mơi vắng vẻ nhất, nghèo nàn nhất
trong cung, cũng chính là cái gọi là nơi ở của nô lệ. Trong một gian phòng nhỏ
ở bên trái khoảnh sân, rèm cửa sổ bằng vải bố trắng lộ ra ánh nến mông lung ở
bên trong gian phòng.
Kỷ Thanh Ngữ ngủ trên giường gỗ chật hẹp, vừa
đặt lưng lên cũng cảm thấy đau. Ngắn ngủn nửa tháng, quận chúa từng cao quý tao
nhã thoáng cái đã trở nên tái nhợt cùng chật vật, tóc tai hỗn độn, hai má hóp
lại, tố nhan bố y, những ngón tay nhỏ nhắn trở nên thô ráp. Lúc ngủ mày cũng
vẫn nhíu lại, phần lưng đau nhức khiến nàng không thể đi vào giấc ngủ, trái
phải trở mình, cái giường gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, tại địa phương yên
tĩnh này có vẻ đặc biệt vang to.
Bảy thân ảnh màu đen từ ngoài viện bay vút vào,
thẳng đến chỗ căn phòng nhỏ của Kỷ Thanh Ngữ. Khi mấy người đó nhẹ nhàng mở cửa
sổ nhìn đến cô gái nằm ở trên giường gỗ thực chật vật thì đều kinh hãi, nàng ấy
chính là Ngữ quận chúa tương truyền ôn nhu mỹ lệ rất được Thái Hậu, Hoàng hậu yêu
thích đó sao?
Kỷ Thanh Ngữ từ sau khi bị đưa tới địa
phương quỷ quái này, liền trở nên giống như chim sợ cành cong, có cái gì gió
thổi cỏ lay, nàng liền cho rằng là có người muốn tới hại mình. Hiện tại cảm
giác được trong phòng có hơi thở xa lạ, nàng phút chốc từ trên giường gỗ bật
dậy, khi thấy trước mắt xuất hiện vài hắc y nhân thì thiếu chút nữa sợ tới mức
kêu ra tiếng.
"Quận chúa không phải sợ, chúng tôi là
tới cứu người."
Nhìn thấy Kỷ Thanh Ngữ sắp kêu thành tiếng,
một người áo đen trong đám vội vàng ra tiếng. Bọn họ cũng không muốn dẫn tới
thị vệ trong cung.
Kỷ Thanh Ngữ miệng há to chậm rãi khép lại,
sau đó mâu quang hoài nghi nhìn mấy
người đó. Khe khẽ thốt ra, thanh âm lại mang theo chút khàn khàn.
"Các ngươi là tới cứu ta ?"
"Phải" Hắc y nhân gật đầu,
"Hậu gia đã đến Nguyệt Diễm hoàng thành, bây giờ đang ở trong một khách
điếm ở hoàng thành, chờ quận chúa xuất cung."
"Cha ta cũng tới?" Nghe thấy hắc
y nhân nhắc tới phụ thân, trong đôi mắt mông lung của Kỷ Thanh Ngữ thấp thoáng
ánh sáng. Nàng đã biết phụ thân sẽ không để cho nàng ở trong này chịu khổ.
"Vậy đi thôi." Nàng khẩn cấp muốn
rời khỏi địa phương quỷ quái này.
"Vâng" Hắc y nhân gật đầu,
"Quận chúa phải cẩn thận một chút, chúng ta không thể để thị vệ trong cung
phát hiện ra."
"Được." Kỷ Thanh Ngữ tự nhiên
hiểu được.
Bảy hắc y nhân đem Kỷ Thanh Ngữ bảo hộ ở giữa,
đi ra ngoài.
"Chư vị đêm hôm khuya khoắt, muốn mang tiểu nô lệ này đi
nơi nào?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét