6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 107

Chương 107: Chiến tranh giữa nam nhân 

"Nếu ta muốn nàng đi theo ta thì sao?"

Cái giọng nói này ——

Dạ Thần trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên nhớ tới giọng nói này không phải là ở trong đình giáo chủ Hỏa Ảnh đấy sao? Trong đầu hiện lên ánh mắt ngày đó hắn ta nhìn Cửu nhi, lại nghe câu nói hiện tại của hắn, trong lòng bỗng nhiên tức tối, thân ảnh nhoáng lên một cái, phút chốc bay vút vào tẩm cung:

"Lớn mật, cư nhiên dám xông vào hoàng cung."

Cặp mắt tím nhìn đến Lãnh Loan Loan hoàn hảo ngồi ở chỗ kia thì trong lòng quả thực nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng khi thấy Văn Nhân Tiêu nhàn nhã bắt chéo chân ngồi bên cạnh thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Tử nhãn thì chiết xạ băng lãnh sâu thẳm. Thật đúng là hắn ta, tên nam nhân này cư nhiên dám trắng trợn không kiêng nể xông vào cung, Hỏa Ảnh giáo của hắn quả thực không đem hoàng thất để vào mắt sao?

"Thần, sao chàng lại tới đây." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần, mi nhãn mỉm cười, bàn tay nhỏ bé mềm mại hướng tới hắn vẫy vẫy tay. Ai ya, Thần nhà nàng quả nhiên soái a. Nhìn xem, bộ long bào kim hoàng mặc ở trên người hắn là soái đến nhân thần cộng phẫn, cặp mắt tím thâm thúy kia làm cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được say đắm vào đó. Đầu tóc đen như thác nước dùng vương miện kim sắc cao cao bó chặt lại, làm lộ rõ làn da trắng càng thêm cao quý bức người.

Quả nhiên không hổ là bạch mã hoàng tử do nàng lựa chọn.

Cuối cùng, nàng gật đầu hạ kết luận.

"Này, chàng xem, Văn Nhân giáo chủ rất phóng khoáng a, cư nhiên tặng một đóa băng tuyết liên trân quý làm lễ mừng đăng cơ của chàng." Đợi Dạ Thần đi đến bên cạnh nàng thì nàng nhếch môi chỉ chỉ băng tuyết liên trong hộp đen ở trên bàn.

"Nghe nói, băng tuyết liên này là có thể giải bách độc. Quả thật là bảo bối."

Dạ Thần ngồi xuống mép long tháp, vươn tay ôm nàng đặt trên đầu gối mình. Sau đó mới nhìn về hướng Văn Nhân Tiêu, đã thấy hắn vẫn bộ dáng bất kham như cũ. Không khỏi cũng nhếch môi cười, mắt tím nhìn về phía Văn Nhân Tiêu:

"Vậy thì đa tạ Văn Nhân giáo chủ, chỉ là không biết giáo chủ tiến cung bằng cách nào?"

Văn Nhân Tiêu đem vài sợi tóc rủ xuống mép trán quấn vòng trên ngón tay, trong cặp mắt phượng hẹp dài mang theo bá khí đồng dạng. Đối với tân đế này, cũng không sợ hãi. Tương phản, hắn đối với tiểu Hoàng hậu không thể không cười khổ. Nàng biết rõ băng tuyết liên kia thật ra là đưa cho nàng, lại cứ muốn nói thành là đưa lễ vật cho tân đế đăng cơ. Bất quá mọi người đều là người thông minh, nghĩ đến trong lòng đều hiểu rõ.

"Hoàng thượng khách khí rồi, chỉ là vật nhỏ cần gì nói đến?" Đôi mắt hẹp dài xẹt qua một đạo quỷ dị quang mang, môi mỏng khẽ nhếch, kéo thành độ cong bất kham. "Về phần bản giáo chủ vào như thế nào, tất nhiên là đi vào rồi." Thái độ bất kham như vậy, nào có giống như đối mặt với Hoàng đế.

Dạ Thần trong lòng tức tối, rồi lại trào phúng nhìn lại hắn, không giận ngược lại còn cười.

"Nói như vậy, là muốn cho trẫm một ngạc nhiên sao?" Hắn cho hoàng cung là chỗ nào? Cư nhiên tùy tiện liền xông vào? Hừ, dễ dàng như thế, vậy nếu Hỏa Ảnh giáo hắn có mưu đồ muốn tạo phản, Nguyệt Diễm chẳng phải sẽ nguy sao?

 Văn Nhân Tiêu không nói gì, chỉ là mỉm cười như trước.

Hai nam nhân cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt càng không ngừng chém giết lẫn nhau. Vô số hoa lửa trong phích lịch giữa không trung tách tách bắn tung tóe.

Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, hai người này thật đúng là rỗi hơi. Bất quá Văn Nhân Tiêu kia thật là có chút cuồng, hắn rõ ràng chính là không đem bọn họ để ở trong mắt. Hừ hừ, hôm nay xem như nể phần đóa băng tuyết liên này, nàng liền đại nhân không chấp tiểu nhân. Nếu không, hừ, hắn nhất định sẽ hối hận khi tự tiện xông vào hoàng cung.

"Ngươi có biết tự tiện xông vào hoàng cung là tử tội?"

Thật lâu sau, Dạ Thần nặng nề mở miệng. Một thân long bào minh hoàng, cặp mắt tím bình tĩnh nhìn Văn Nhân Tiêu, cả người phát ra khí thế cường đại khiếp người, đó là uy nghiêm của vương giả.

"Hoàng thượng hiện tại là muốn trị tội ta?" Văn Nhân Tiêu lành lạnh nhìn Dạ Thần, không đem hắn để vào mắt.

"Nếu đúng vậy thì sao." Dạ Thần nhìn Văn Nhân Tiêu thái độ cuồng vọng như vậy, đáy lòng càng thêm xác định kẻ này không thể lưu lại. Nếu không, Hỏa Ảnh giáo chỉ sợ sẽ càng thêm kiêu ngạo, thậm chí là nguy hiểm đến bách tính Nguyệt Diễm.

"Nguyên lai tặng lễ vật cho Hoàng thượng cũng là một loại tội?" Nếu tiểu Hoàng hậu nói băng tuyết liên kia là đưa cho tân đế, như vậy hắn liền nói theo nàng đi.

"Lễ vật của ngươi, trẫm nhận. Trẫm cũng cảm kích, thế nhưng cũng không chứng tỏ vì vậy mà ngươi có thể tự tiện xông vào hoàng cung." Dạ Thần vẻ mặt bất biến, Văn Nhân Tiêu này lại tặng quà, xem ra hắn vốn là có mục đích.

"Hơn nữa, nếu trẫm không có nghe lầm. Vừa rồi ngươi là đang xui khiến Hoàng hậu trẫm rời cung?" Bàn tay thon dài nắm chặt lại, đây mới là chuyện hắn không thể nhẫn nhịn được. Cư nhiên dám có chủ ý với Cửu nhi, tuyệt không tha thứ.

"Đúng vậy." Nghe Dạ Thần nhắc tới, Văn Nhân Tiêu cũng đi thẳng vào vấn đề; nói. Cặp mắt hẹp dài hơi trêu chọc nhìn Lãnh Loan Loan trên đầu gối hắn ta, "Tiểu Hoàng hậu không giống người thường, không nên bị nhốt trong đại viện thâm cung, thế giới của nàng nên là trong thiên địa rộng lớn, chứ không phải là lồng sắt hoa lệ lại dơ bẩn này . . . . . ."

Tay Dạ Thần nắm chặt, đúng vậy, tuy rằng không thừa nhận, nhưng lời nói của Văn Nhân Tiêu lại đụng chạm vào tiếng lòng hắn. Cửu nhi là đặc biệt, là không giống người thường, kiêu ngạo của nàng, tùy tính của nàng, cũng không phải hoàng cung này có thể khóa được. Thế nhưng hắn lại sợ nàng rời đi, không biết từ lúc nào, hắn đã có thói quen ôm ấp tiểu thân thể ấm áp, ôn nhu này.

Lãnh Loan Loan cảm giác được Dạ Thần cứng ngắc, đảo cặp mắt trắng dã. Không phủ nhận, nàng đích xác không thích bị giam ở trong lồng, nhưng hoàng cung này có thể khóa trụ nàng sao? Hừ, không có thứ gì có thể trói buộc nàng được. Nàng nếu muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể; nàng nếu cao hứng, hoàng cung cũng có thể biến thành một trò chơi. . . . . .

"Ai nói ta là bị giam ở trong lồng, ta cao hứng, không cần dùng suy nghĩ của ngươi áp đặt trên người khác."

Không có nhận xét nào: