Mưa,
không biết khi nào đã ngừng.
Những
giọt mưa trong suốt lấp lánh đọng lên lá cây, nhụy hoa, lên cỏ xanh.
Đất
trời như được nước mưa gột rửa một phen, hết sức trong lành.
Dạ
Thần ôm Lãnh Loan Loan dưới sự dẫn dắt của lão ma ma, vượt qua hành lang vắng
lặng, đi tới viện lạc có chút hoang vắng. Dưới mái hiên tại viện lạc, một cung
nữ mặc một thân lục sắc tay áo hẹp đang ngồi ở đó, trước mặt nàng ta là một cái
sọt lớn, trong sọt là một đống quần áo.
"Hoàng
thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm."
Tiểu
thái giám tùy tùng của Dạ Thần đứng ở một bên, lanh lảnh bẩm báo. Giọng nói the
thé kia giống như âm thanh dùng cục đá xẹt qua thủy tinh phát ra, quanh quẩn trong
viện lạc thanh lãnh.
Người
cung nữ nọ hiển nhiên sửng sốt, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Dạ
Thần ngẩn ra, nữ tử cứ tưởng cung nữ kia hóa ra lại là Kỷ Thanh Ngữ. Cặp mắt
tím đảo qua khuôn mặt trở nên gầy gò, tái nhợt của nàng thì có chút kinh ngạc.
Bất quá chỉ có mấy tháng, Ngữ quận chúa từng cao quý tao nhã kia hiện tại cư
nhiên trở nên cùng một tiểu thôn phụ không có gì khác biệt. Tóc tai lộn xộn, y
sam cũ kỹ, quan trọng nhất chính là biểu tình làm ra vẻ khác người đã không còn,
trong cặp mắt từng sáng ngời hiện tại chỉ còn lại hờ hững, còn có vài phần
tuyệt vọng cam chịu số phận. Tâm thở dài, hiện tại hắn tin tưởng nàng ta đã được
giáo huấn.
Lãnh
Loan Loan nhướng mày nhìn Kỷ Thanh Ngữ, sau khi nhìn đến bộ dáng của nàng thì
rất hài lòng khẽ gật đầu. Nàng ta bây giờ tuy rằng thoạt nhìn thực quê mùa,
thực không có sức sống, tuy nhiên so với cái dạng giả vờ giả vịt trước kia của
nàng ta thì thuận mắt hơn.
Mà
Kỷ Thanh Ngữ nghe đến Hoàng đế, Hoàng hậu giá lâm, rất kinh ngạc. Dù sao tân
đế, tân hậu mới đăng cơ vài ngày, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên sẽ xuất hiện ở
trong này. Mới ban đầu khi nghe thái thượng hoàng thoái vị, thái tử đăng cơ
làm đế thì nàng cuống cuồng kinh sợ. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng
nàng lại tuyệt vọng. Tiểu Thái Tử Phi kia làm Hoàng hậu khẳng định càng thêm không
thể chọc vào, mà mình đã từng ngu ngốc cố ý phái người đi ám sát nàng ta, chỉ
sợ nàng ta nếu muốn hành hạ chết mình, mình chạy cũng không thoát. Trong khoảng
thời gian sống cuộc sống thấp kém này, những cung nữ bên cạnh, ma ma hành hạ nàng,
nàng đã chịu rất nhiều khổ sở mà bản thân nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng thật
sự đã mài giũa từng tính một của nàng trở nên khôn khéo hơn.
Đôi
mắt đen cứ như vậy nhìn hai người, một thân long bào minh hoàng Dạ Thần khí vũ
hiên ngang, so với trước kia càng lộ ra quý khí. Mà hắn vẫn như cũ vô cùng thân
thiết ôm tiểu nha đầu kia, lại nhìn nàng ta một thân quần sam lửa đỏ, chải hai
búi tóc đáng yêu, một chuỗi trân châu trong suốt trĩu xuống trên cái trán bạch ngọc
trơn bóng, cặp mắt đen trong veo kiêu ngạo đang nhìn mình.
"Nô
tài lớn mật, thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu cư nhiên không quỳ xuống?"
Thấy
Kỷ Thanh Ngữ vô lễ như vậy nhìn thẳng vào Hoàng đế, Hoàng hậu, lão ma ma thiếu
chút nữa sợ tới mức chân nhũn ra. Nha đầu chết tiệt này luôn không an phận,
muốn hại chết tẩy y hoán các nàng sao? Bước lên trước, 'chát' hạ xuống, đã ném
lên một bên mặt Kỷ Thanh Ngữ một cái tát.
"Đủ
rồi, ngươi lui xuống đi."
Nhìn
đến Kỷ Thanh Ngữ bị lão ma ma bạt tai, Lãnh Loan Loan thản nhiên phất phất tay.
Hiện tại xem ra, Kỷ Thanh Ngữ này chỉ sợ những ngày này đã bị người của tẩy y
hoán ức hiếp không ít, nếu không, nàng ta sao lập tức liền nhu thuận đến như
vậy. Đúng vậy, nhu thuận. Nhìn xem bộ dáng hiện tại kia của nàng ta, rõ ràng
chính là bộ dạng của một tiểu tức phụ yếu đuối.
"Dạ,
nô tỳ cáo lui."
Lão
ma ma cũng không biết tân đế, tân hậu đến tột cùng muốn làm cái gì? Tuy rằng
rất muốn lưu lại xem cho rõ ràng, thế nhưng các nàng bất quá là nô tài tự nhiên
chỉ có ngoan ngoãn nghe lời phân phó.
Không
khí thực ẩm ướt, nhưng là thực trong lành.
Đợi
đến khi lão ma ma đi rồi, trong viện là một mảnh yên tĩnh.
Kỷ
Thanh Ngữ là ngây ngốc ở đó, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan cũng không mở miệng. Tuy
rằng hắn rất khó đem nữ tử trước mắt bị ức hiếp này cùng biểu muội cứ luôn thích
quấn quít lấy hắn liên hệ cùng một chỗ, bất quá nhưng cũng biết đích thật là
nàng ta. Nhớ tới Cửu nhi nói muốn đem Ngữ nhi gả ra ngoài, xem ra thật là một
chủ ý hay. Nàng ta bây giờ tâm tính sửa đổi không ít, có lẽ hoàn cảnh mới, cuộc
sống mới sẽ làm nàng càng thêm học cách thay đổi bản thân mình, không minh
tranh ám đấu nữa, từ đó có được hạnh phúc thuộc về chính mình.
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Lúc
mọi người nghĩ Kỷ Thanh Ngữ sẽ tiếp tục choáng váng như vậy, nàng đột nhiên nhu
thuận hướng tới Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan vấn an. Bộ dáng kia thật khiến cho
người ta lấy làm kinh hãi, ngay cả thái giám trước kia cũng đưa mắt nhìn nhau.
"Đứng
lên đi." Dạ Thần phất phất tay, mấp máy môi, nói.
"Tạ
Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Kỷ
Thanh Ngữ đứng dậy, cúi đầu xuống, tóc mái trên trán đã không còn ngắn nữa che đi
ánh mắt của nàng, làm cho người ta nhìn không rõ nàng bây giờ đang nghĩ cái gì?
Lãnh
Loan Loan nhìn nàng ta, thản nhiên mở miệng:
"Kỷ
Thanh Ngữ, hôm nay chúng ta là đến thả ngươi ra ngoài."
"Ra
ngoài?" Câu nói của Lãnh Loan Loan làm cho Kỷ Thanh Ngữ bỗng nhiên ngẩng
đầu lên, sợi tóc theo động tác bất thình lình của nàng hất cao. Cặp mắt bình
tĩnh như nước kia rốt cục có dao động, là kinh hỉ cũng là không tin.
"Đúng
vậy." Dạ Thần khẽ gật đầu, "Thái Hậu hi vọng trẫm hạ chỉ giải trừ
thân phận nô lệ của ngươi."
"Cô
cô?"
Trong
mắt Kỷ Thanh Ngữ đã có nước, không nghĩ tới cô cô vẫn nhớ đến mình. Đã từng,
nàng còn tưởng rằng cô cô đã quên mất nàng, không quan tâm nàng, mới có thể mặc
cho nàng ở nơi này làm cung nữ thấp kém nhất, bị người bắt nạt. Thế nhưng hiện
tại nàng biết, cô cô vẫn là thương yêu mình.
Lãnh
Loan Loan liếc nhìn Kỷ Thanh Ngữ, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. Khẽ gật đầu, là thời
điểm tuyên chỉ.
Dạ
Thần gật đầu, hướng tới thái giám bên cạnh vẫy vẫy tay.
Thái
giám hiểu ý, xuất ra thánh chỉ đã sớm viết, hướng Kỷ Thanh Ngữ nói:
"Tội
nữ Kỷ Thanh Ngữ tiếp chỉ."
Kỷ
Thanh Ngữ sửng sốt, sau đó quỳ trên mặt đất còn có chút ẩm ướt.
"Tội
nữ Kỷ Thanh Ngữ tiếp chỉ."
"
Phụng thiên thừa ngự, Hoàng đế chiếu viết: xét thấy tội nữ Kỷ Thanh Ngữ đã hối
cải thay đổi hoàn toàn, nay khôi phục thân phận quận chúa. Cũng tứ hôn cho Công
bộ Thượng thư đại công tử, chọn ngày lành thành hôn. Khâm thử, tạ ơn."
Kỷ
Thanh Ngữ thực tại ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn bọn họ.
"Quận
chúa, còn không tạ ơn?" Thái giám nhìn nàng, nhắc nhở.
"Ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét