"À,
tiểu Hoàng hậu, nàng đem Xà mỹ nữ kia hoán thành người nào vậy?"
Trog
nháy mắt vừa bước ra khỏi tửu lâu, Trữ Phong Ly đột nhiên tò mò hỏi. Cái từ Xà
mỹ nữ này là học theo Lãnh Loan Loan, bất quá nghĩ đến kim xà huyễn hóa Khê
Nương kia, quả đúng là chuẩn xác.
"Ngươi
đoán đi." Lãnh Loan Loan chớp chớp hai mắt, phỏng chừng không ai sẽ nghĩ
tới Xà mỹ nữ kia hiện tại ở nơi nào.
"Đoán
được, còn phải hỏi nàng sao?"
Trữ
Phong Ly đảo cặp mắt trắng dã, hắn phát hiện từ khi có tiểu Hoàng hậu này, hình
tượng của hắn liền bị phá hư không còn một mảnh.
Dạ
Thần thấy bộ dáng của hảo hữu cũng nhịn không được bật cười, bất quá hắn quả
thật cũng rất tò mò con kim xà kia sẽ ở chỗ nào đây? Chẳng lẽ là cũng giống như
con Cự Mãng khổng lồ kia, sử dụng pháp thuật ẩn thân ở nơi nào đó, khi Loan Loan
vừa triệu hồi liền xông ra, làm cho long trời lở đất.
"Cửu
nhi, ta cũng tò mò con kim xà kia ở nơi nào rồi?" Cúi đầu nhìn tiểu nhân
nhi đang một mình trộm vui, Dạ Thần cũng mỉm cười hỏi.
"Ở
kỹ viện." Lãnh Loan Loan vén môi, phun ra ba chữ.
"Kỹ
viện?"
Trữ
Phong Ly cùng Dạ Thần nhìn nhau, không phải chứ, nàng đem Xà mỹ nữ kia bỏ vào
kỹ viện. Tuy rằng bọn họ không phải không thừa nhận Khê Nương nọ quả thật rất
quyến rũ, rất phong tình, thế nhưng vừa nghĩ tới nguyên hình của ả, bọn họ vẫn
là nhịn không được muốn nôn. Huống chi nếu Khê Nương kia một phút không cẩn
thận hiện ra nguyên hình, còn không đem khách làng chơi trong kỹ viện dọa sợ
chết khiếp sao.
Trữ
Phong Ly nhịn không được rùng mình một cái, tâm tư tiểu Hoàng hậu này cũng quá khó
đoán đi. Càng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi đó là, lo sợ một khắc không
cẩn thận liền bị nàng chỉnh đến diện mạo cũng hoàn toàn thay đổi.
"Bất
quá nàng thật để cho ả đi thanh lâu bán mình?" Cuối cùng hắn vẫn nhịn
không được dè dặt nhìn nàng, hỏi. Để một con rắn đi bán thân, nhất định là
trước nay chưa có.
Lãnh
Loan Loan liếc trắng mắt, tên này có đầu óc hay không đây. Chẳng lẽ nàng dụng
công phu lớn như vậy hàng phục được kim xà kia, rồi để cho nó bán mình?
"Ngu
ngốc." Rất không khách khí mắng hắn.
"Nàng
không phải nói đưa ả vào thanh lâu sao?" Trữ Phong Ly bị nàng mắng đến uất
ức.
"Vào
thanh lâu là làm kỹ nữ sao?" Lãnh Loan Loan tức giận nói, "Ta bảo
nàng mở một kỹ viện."
"Tú
bà?" Trữ Phong Ly trừng mắt, cùng Dạ Thần nhìn nhau.
"Cửu
nhi, nàng bảo nàng ta mở kỹ viện làm gì?" Dạ Thần nhịn không được hỏi, cặp
mắt thâm thúy nhìn Cửu nhi thoải mái dựa vào người mình, trong mắt tràn đầy không
thể tưởng tượng nổi. Nữ hài tử nhà bình thường khẳng định đối với kỹ viện chính
là 'kính nhi viễn chi' (kính trọng nhưng không gần gũi), mà Cửu nhi lại để
người ta mở kỹ viện.
Lãnh
Loan Loan ngước đầu nhỏ lên, nghiêm túc hỏi:
"Thông
thường chỗ nào tin tức lưu truyền phổ biến nhất, nhanh nhất?"
"Trà
lâu, thanh lâu." Trữ Phong Ly không chút nghĩ ngợi cướp lấy trả lời.
"Ừm."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, đây không phải là đáp án sao.
"Thì
ra là thế." Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần hai mặt nhìn nhau, giật mình hiểu ra.
Nguyên bản Loan Loan là muốn thành lập một cứ điểm thu thập tình báo, thế nhưng
nghi vấn của bọn hắn vẫn chưa hết.
"Tại
sao để ả làm chứ? Vì cái gì lại muốn xây cứ điểm tình báo?"
Trữ
Phong Ly nhìn Lãnh Loan Loan, suy đoán mục đích của nàng. Tuy nói hậu cung
không được can chính áp dụng dùng trên người nàng căn bản chẳng khác nào là nói
nhảm, thế nhưng năng lực của nàng cũng không thể nghi ngờ. Nếu như lại có được
một cứ điểm tình báo, thế lực lại càng sẽ khổng lồ, chỉ sợ nàng muốn thành nữ
vương cũng không phải là không có khả năng.
"Vật
tận kỳ dụng (vật gì cũng có chỗ dùng)." Lãnh Loan Loan vuốt cằm, cười đến
tà tứ. "Nàng bộ dạng xinh đẹp như vậy, bản thân chính là một chiêu bài sống.
Hơn nữa pháp lực của nàng, lại càng thích hợp với mở thanh lâu, thu thập tình
báo." Ẩn thân một cái, toàn bộ đều nắm giữ được.
"Còn
về phần tại sao phải thiết lập cứ điểm tình báo?" Lạnh lùng vén môi, không
e dè thẳng thắn nói. "Đương nhiên là xây dựng thế lực cho Bổn cung."
Tuy nói người có khả năng thắng nàng rất ít ỏi, thế nhưng muốn nắm giữ toàn bộ
chuyện trong thiên hạ, một mình nàng thì quá mệt mỏi. Ngốc mới phải trâu bò chịu
mệt nhọc, người thông minh thì phải lợi dụng tài nguyên để đạt được mục đích
của mình.
"Tiểu
Hoàng hậu chẳng lẽ cho rằng có người đối nghịch với mình?" Trữ Phong Ly
nhíu nhíu mày kiếm anh khí.
"Đối
nghịch với ta kết cục sẽ rất thảm." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, thẳng
thắn.
"Bất
quá các ngươi cho rằng U Ảnh lâu là có thể có được tin tức bách phân bách khoái,
phải không?" Nhíu mày, nhìn Trữ Phong Ly. Không phải nàng tự biên tự diễn,
một khi Khê Nương mở thanh lâu rồi, tuyệt đối so với U Ảnh lâu của bọn hắn càng
lợi hại hơn. Thanh lâu một lúc nào đó có thể làm nhiều việc hơn so với bọn hắn,
hơn nữa lại khiến người ta không đề phòng.
Dạ
Thần, Trữ Phong Ly nhìn nhau, không phủ nhận lời của nàng không sai, thanh lâu
là nơi trăng hoa thông thường, có đôi khi xác thực so với U Ảnh lâu bọn hắn làm
việc càng thêm tốt.
"Hơn
nữa ——" Lãnh Loan Loan đột nhiên chớp chớp hai mắt, cười đến tinh nghịch. "Thanh
lâu có thể kiếm tiền nhiều hơn so với U Ảnh lâu." Tìm vài nữ tử bộ dạng
lanh lợi, hảo hảo điều huấn một phen. Tạo ra vài hoa khôi, câu dẫn đến ngay cả
hồn phách của mấy xú nam nhân háo sắc cũng bị cướp mất, không thể không ngoan
ngoãn móc ra ngân lượng.
Dạ
Thần, Trữ Phong Ly nghẹn họng nhìn trân trối, bất quá lại không thể không thừa
nhận thanh lâu xác thực là moi tiền. Nếu không sao lại có câu ‘ ôn nhu hương,
lao tiền quật’ (ôn nhu hương, hố moi tiền) chứ.
Trữ
Phong Ly lắc lắc đầu. Thôi thôi, hắn nhìn không thấu tiểu Hoàng hậu này rồi,
chẳng những khí thế bễ nghễ, còn có một số ý tưởng hiếm lạ cổ quái lại vừa can
đảm thực hiện. Hắn xem như phục rồi, chỉ cần nàng không làm hại hảo hữu, làm
hại đến bách tính Nguyệt Diễm, hắn sẽ không nói bất cứ lời nào.
"Đi
thôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét