6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 150

Chương 150: Tâm tư Văn Nhân Tiêu

Hỏa Ảnh giáo

Ánh trăng chiếu rọi tầng ngói, có vài phần thanh lãnh.

Ngoài cửa sổ, gió đêm phe phẩy, bóng cây lắc lư, tựa như ma quỷ ngủ đông trong màn đêm chờ đợi thời cơ tản xuất.

Gian phòng thông thoáng, ánh nến chập chờn.

Màu xanh ngọc tràn ngập toàn bộ gian phòng, gây cho người ta cảm giác lành lạnh.

Văn Nhân Tiêu ngồi một mình phía sau cầm án, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang kéo dây cầm, một nhạc khúc đạm đạm vang lên trong đêm tối yên tĩnh, cao vút nhưng lại có cảm giác cô lương.

Mái tóc đen dài đến eo xõa tung, có vài phần hỗn độn. Khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt dưới bóng của ánh nến dường như có vài phần không chân thật, ngược lại làm cho người ta cảm thấy xa xôi không thể nào với tới. Vạt bào thật dài túm lại, như dòng chảy của tiếng đàn kia. Đêm tối yên tĩnh so với phồn hoa ban ngày càng thích hợp với hắn hơn.

"Cốc cốc cốc. . . . . ."

Đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Văn Nhân Tiêu cũng không lập tức ngừng đàn, trên thực tế hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân ngoài cửa. Hẳn là Tả Dực đi. Chỉ tới khi hoàn tất khúc nhạc, hắn mới thản nhiên mở miệng:

"Vào đi."

Két một tiếng, cửa phòng khẽ khàng bị đẩy ra. Một thân hắc y bó người Tả Dực đi đến, trên mặt che kín một cái mặt nạ nửa bên màu bạc, dưới ánh nến lờ mờ đặc biệt càng thần bí.

"Tham kiến giáo chủ."

Tả Dực chân sau quỵ xuống, tay phải giữ lấy những sợi tóc mềm mại theo động tác của hắn mà trượt xuống, che đi một nửa dung mạo, cũng che lại ánh mắt lãnh đạm kia.

"Chuyện gì?"

"Hồi giáo chủ, thuộc hạ nghe được một chuyện phi thường ly kỳ, sự tình có liên quan đến đương kim Hoàng hậu nương nương." Mà giáo chủ đã chủ từng hạ lệnh, chỉ cần có chuyện liên quan đến Hoàng hậu nương nương, bọn họ đều không được bỏ qua.

"Ồ? Sự tình gì?" Vừa nghe đến sự tình có liên quan đến tiểu Hoàng hậu kia, Văn Nhân Tiêu thả tay xuống, đôi mắt hẹp dài nhíu nhíu lại, rất là tò mò.

"Hồi giáo chủ, theo tin tức hồi báo, nguyên bản sáu tuổi tiểu oa nhi Hoàng hậu cư nhiên biến thành một tuyệt nữ khuynh quốc khuynh thành. Hôm nay tất cả mọi người đều đang nghị luận chuyện này, theo như lời Hoàng hậu là bởi vì nàng là Xà Thần chuyển thế, pháp lực thăng tiến, cho nên mới có thể biến thành thiếu nữ mười tám. Bất quá lại có người lén lút suy đoán nàng căn bản không phải nhân loại, mà là yêu tinh. Hiện tại chỉ sợ trong các trà quán ở hoàng thành Nguyệt Diễm đã sớm lưu truyền. . . . . ." Chuyện như thế này vừa vặn thích hợp cho thuyết thư tiên sinh quảng truyền.

"Có chuyện như vậy sao?"

Nếp gấp giữa hai đầu lông mày của Văn Nhân Tiêu càng sâu hơn, tiểu oa nhi kia biến thành thiếu nữ khuynh thành tuyệt sắc? Nàng tự xưng Xà Thần chuyển thế, mà người bên ngoài lại đoán nàng là yêu tinh? Ngón tay thon dài vuốt cằm, chuyện này đúng là thú vị.

"Dực, chuyện đó là thật sao? Không phải lời đồn?"

Ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn Tả Dực, chuyện như thế này thật đúng là có điểm ly kỳ.

"Thuộc hạ đã đặc biệt dò la, xác thực là như thế." Tả Dực khẽ gật đầu, tiếp tục nói. "Nghe nói lúc Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện trong cung yến thì đầy trời anh hoa bay tán loạn, hình như có tiếng sáo như tiên nhạc quanh quẩn khắp điện. Tất cả mọi người cứ tưởng rằng nàng là tiên nữ ở đâu đến chứ. Sau cùng mới biết được nàng lại là Hoàng hậu nương nương." Hắn cũng không tin, dù sao một tiểu oa nhi biến thành đại cô cô khuynh thành, chuyện như thế cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận? Trái tim cũng còn chưa có mạnh mẽ như vậy. Huống chi nàng lại còn nói mình là Xà Thần chuyển thế, điều này càng khiến cho người ta cảm thấy quá nghi ngờ.

"Ồ, thật sự là có chuyện này sao?"

Trong đôi mắt hẹp dài của Văn Nhân Tiêu xẹt qua một đạo long lanh quang mang, đối với Lãnh Loan Loan, hắn là càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Cư nhiên có thể từ đứa bé biến thành mỹ nữ khuynh thành, thật sự là rất có ý nghĩa.

"Dực, ngươi nói nàng thật sự là Xà Thần chuyển thế, hay là yêu tinh như người ta nói?"

Khủy tay chống lên chiếc cầm trên bàn, hắn ngẩng đầu, nhìn Tả Dực hỏi. Những  sợi tóc đen rối tung trên vai, vài sợi từ trên trán trượt xuống, rất gợi cảm.

"Thuộc hạ không biết."

Tả Dực vẫn như cũ nửa quỳ, có lẽ là Xà Thần, có lẽ chính là xà tinh. Việc này, hắn làm sao mà biết đây. Huống hồ cho dù Hoàng hậu kia là thần hay yêu cũng không liên quan gì tới hắn.

"Thật không thú vị mà." Văn Nhân Tiêu nghe thấy hắn nói như vậy không khỏi lắc lắc đầu, "Ngươi không thể tò mò một chút sao?" Tên thủ hạ này giống như một khối băng vậy.

"Giáo chủ đã nói, tò mò là vết thương trí mệnh của sát thủ."

Giọng nói thản nhiên của Tả Dực phản bác lại lời nói của Văn Nhân Tiêu.

Văn Nhân Tiêu mấp máy môi, nhưng lại ngẹn họng, aiz, thật là lấy đá đập vào chân mình. Y cư nhiên dùng lời của mình để bắt bẻ chính mình, bất quá, sát thủ đúng là không thể có quá nhiều tình cảm.

"Còn có chuyện gì không?"

"Hồi chủ tử, thời gian gần đây liên tiếp có người trong võ lâm chết oan. Mà cái đám gọi là danh môn chính phái kia cư nhiên ám chỉ là do Hỏa Ảnh giáo chúng ta gây ra, cư nhiên hạ anh hùng thiếp. Vào trăng rằm mười lăm ở đỉnh Thái Sơn triệu tập anh hùng đại hội, chuẩn bị đối phó chúng ta. . . . . ."

"Cái gì?" Nụ cười bất kham trên mặt Văn Nhân Tiêu tản đi, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm xuống. Lại có chuyện này, xem ra hẳn là có kẻ âm thầm chĩa vào Hỏa Ảnh giáo, muốn khơi mào đánh nhau giữa võ lâm nhân sĩ cùng Hỏa Ảnh giáo.

"Dực, trong khoảng thời gian này giám sát chặt chẽ người trong giáo, để bọn chúng ít ra ngoài sinh sự. Ta thấy việc này hẳn là có kẻ ở sau lưng thao túng, ý đồ khơi mào phân tranh giữa võ lâm nhân sĩ cùng Hỏa Ảnh giáo ta. Thời gian này, chúng ta phải cẩn thận. Không nên sinh khí nhất thời, trúng kế của kẻ khác. . . . . ."

"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ." Tả Dực chắp tay, khẽ gật đầu.

"Mặt khác, phái người tiếp tục giám thị đám người võ lâm, mười lăm tháng sau chúng ta đi góp vui đi." Liền xem bọn chúng muốn đối phó Hỏa Ảnh giáo hắn như thế nào? Cũng thuận tiện đem hắc thủ phía sau kia lôi ra luôn.

"Vâng."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Văn Nhân Tiêu hướng tới Tả Dực khoát tay áo, nói.

"Thuộc hạ cáo lui."

Hai tay chắp lại, Tả Dực di chuyển ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa phòng lại cho hắn.

Văn Nhân Tiêu đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời kia. Đôi mắt hẹp dài híp lại, trong đầu xẹt qua thân ảnh của tiểu Hoàng hậu, lại nghĩ tới câu nói mới vừa rồi của Tả Dực, trong lòng lại càng nổi lên hứng thú.

Phải chăng nên đi nhìn một chút tiểu Hoàng hậu đi?

Không có nhận xét nào: