Ngói
xanh tường đỏ, rường cột chạm trổ. Hành lang khúc khuỷu, giả sơn lương đình, củng
kiều (cầu có vòm tròn) liên trì.
Cao
lớn Thương Bách (tên một loại gỗ), hoa cỏ muôn màu khoe sắc, bóng mát bao quanh.
Có
được trạch tử tinh xảo trong giang hồ như thế này chính là phủ đệ Tể tướng Thu
Mạc Ngôn Nguyệt Diễm quốc.
Cửa
thư phòng nửa khép, Thu Mạc Ngôn đang ngồi phía sau thư trác, cúi đầu, vẻ mặt
nghiêm túc nhìn vào một quyển sách.
Gió
từ đình viên hiu hiu thổi vào, khiến rèm lụa nơi thư phòng lay động. Cũng thổi tung
vài sợi tóc rũ lên trán Thu Mạc Ngôn.
Thật
lâu sau, Thu Mạc Ngôn buông quyển sách trên tay xuống, vừa quay đầu lại, đã
thấy ngoài cửa sổ cây cối lay động, gió lạnh phất vào mặt, thật có vài phần khoan
khoái.
Gần
đây nghe nói tiểu Hoàng hậu đã hồi Mộng La quốc, trong cung nhưng lại yên bình
không ít. Hoàng thượng mỗi ngày nghiêm túc xử lý triều chính, lắng nghe ý kiến
của chư vị quan lại, rất thành công trong việc giải quyết một số chính sự phát
sinh gần đây. Hắn cùng chư vị đại thần càng ngày càng cảm thấy không có tiểu Hoàng
hậu ở đây, Hoàng thượng quả thật càng giống vua của một nước. Vì thế, đều âm
thầm thương nghị thừa dịp tiểu Hoàng hậu đi vắng, nhanh chóng thay Hoàng thượng
lựa chọn nữ tử nhàn lương thục đức làm phi. Chỉ có nữ tử như vậy mới có thể chấp
quản tốt hậu cung, cũng sẽ không khiến Hoàng thượng lao tâm, có thể để người
chuyên tâm cho triều chính.
Đương
nhiên, chư vị đại thần cũng đều có tư tâm, hi vọng nữ nhi của mình có thể thuận
lợi nhập cung, có thể nắm được tâm Hoàng thượng, như vậy vinh hoa phú quý, quyền
thế cũng nâng cao một bước.
Thu
Mạc Ngôn có hai trai một gái, con lớn nhất làm quan, con thứ hai lại cứ muốn
cùng người nhà đối nghịch, xa nhà đi kinh thương, ngày dài tháng rộng không có
ở nhà. Nữ nhi duy nhất Thu Phỉ Nhi quả thật mỹ lệ vô song, tính tình ôn nhu,
rất được hắn yêu thích. Hắn vuốt vuốt chòm râu, cũng chỉ có Phỉ Nhi đoan trang
hào phóng, tài tình hơn người như thế này mới có thể xứng đôi với Hoàng thượng.
"Quản
gia." Thu Mạc Ngôn hướng ra phía ngoài kêu.
"Lão
gia ——" quản gia đi đến, hướng Thu Mạc Ngôn cúi đầu vấn an.
"Tiểu
thư đâu?"
"Hồi
lão gia, tiểu thư đang ở Phỉ các đánh đàn." Quản gia đối với Thu Phỉ Nhi
nhìn từ bé đến lớn cũng tán thưởng không thôi.
"Ồ?"
Thu Mạc Ngôn nhíu mày, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra tia cười. Nữ nhi tình kỳ
thi họa vô nhất bất tinh (không gì không giỏi), có thể xưng là tài nữ.
"Đi,
đi xem xem."
Nói
xong, liền từ sau thư trác đứng dậy. Một thân thanh bào, ống tay áo rộng lớn,
thắt eo đai lưng bạch ngọc, mái tóc dùng ngọc trâm buộc lên cao, vài sợi tóc
mai rũ xuống, màu tóc có chút bạc, quả thật là một trung niên nam tử rất nho
nhã.
Quản
gia đứng ở bên cạnh, sau đó bám theo hắn rời đi.
Phỉ
các
Gió
hè lay động, châu liêm phấn hồng theo gió nhảy múa, phát ra âm thanh leng keng
thanh thúy.
Bên
cửa sổ, một nhánh cây trổ hoa vươn đến bức tường, làm nổi bật cả gian phòng.
Nữ
tử một thân bạch y hơn tuyết, tóc như mây, ngân đinh ngọc bội, tao nhã ngồi ở phía
sau cổ cầm. Ngón tay trắng thuần thon thon chạm vào dây đàn, một khúc khinh
phong lưu thủy theo đầu ngón tay tuôn ra. Tựa như nước suối Khê Thủy, lại như mây
trắng lướt qua. . . . . .
Thu
Mạc Ngôn cùng quản gia đi đến bên ngoài Phỉ các, nghe trong phòng truyền đến tiếng
đàn cũng không khỏi có chút say.
"Lão
gia, tiểu thư đàn càng ngày càng hay."
Quản
gia nghe thấy, nhịn không được khe khẽ mở miệng khen. Tiểu thư đẹp người, đẹp
nết, lại tài hoa hơn người, thật sự xem như là nữ tử hoàn mỹ, ai nếu có thể lấy
được nàng đích thị là đã tu luyện phúc khí ba kiếp.
Thu
Mạc Ngôn cũng khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo. Chính bởi vì nữ nhi ưu
tú như thế, hắn mới muốn cấp cho nàng thứ tốt nhất. Mà trong thiên hạ, trừ bỏ
đương kim Hoàng thượng dung mạo, quyền thế, năng lực có thể xứng đôi với nữ
nhi, còn ai có thể xứng đôi với nàng đây? Lần này, hắn nhất định phải đưa nữ
nhi đến bên cạnh Hoàng thượng. Hơn nữa, trong hoàng cung hiện tại cũng chỉ có
một mình tiểu Hoàng hậu, chỉ cần nữ nhi nắm được tâm Hoàng thượng, hắn tin
tưởng về sau sẽ không có ai có thể đoạt đi hạnh phúc thuộc về nàng.
"Quản
gia, ngươi trước lui xuống đi."
Thu
Mạc Ngôn khoát tay áo vẫy vẫy quản gia, hắn muốn đi vào cùng nữ nhi hảo hảo nói
chuyện. Có mấy lời cũng không tiện để cho quản gia nghe thấy, vì thế liền trước
lên tiếng bảo hắn ta nên rời đi trước.
"Dạ,
nô tài cáo lui."
Quản
gia hướng tới Thu Mạc Ngôn khom khom lưng, chắp tay đáp sau đó xoay người rời
đi.
Thu
Mạc Ngôn nhìn quản gia đi rồi, mới cất bước tiến vào Phỉ các. Hắn vén lên châu
liêm, bước vào phòng. Nhìn nữ nhi chuyên tâm với tiếng đàn, mỉm cười nói:
"Phỉ
nhi, lại đang đàn à."
Thu
Phỉ Nhi nghe thấy giọng nói của phụ thân, lập tức ngẩng đầu lên.
"Cha,
người đã tới."
Bàn
tay mềm mại ở trên cầm nhấc lên, đứng dậy, đi đến bên cạnh Thu Mạc Ngôn, dìu
hắn ngồi xuống ghế.
"Cha
tới thăm con một chút." Thu Mạc Ngôn vỗ vỗ tay nàng.
"Xuân
nhi, đi pha trà cho lão gia." Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn tiểu nha hoàn cạnh
cửa phân phó, giọng nói như hoàng anh xuất cốc, hơi thở như u lan.
"Không
cần làm phiền." Thu Mạc Ngôn phất phất tay, ánh mắt nhìn nhìn nữ nhi của
mình. "Phỉ Nhi, cha có chút việc muốn nói với con."
"Vâng."
Thu Phỉ Nhi ngồi xuống bên cạnh hắn, nụ cười nhẹ trên mặt không thuyên giảm. "Phụ
thân muốn nói với nữ nhi chuyện gì?"
"Phỉ
Nhi, con cũng đã mười sáu tuổi. Đến tuổi nên xuất giá rồi, có vừa ý người nào
chưa?"
"Cha
——" Thu Phỉ Nhi không nghĩ tới phụ thân sẽ hỏi chuyện này, kiều nhan không
khỏi bay lên rặng mây đỏ, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
"Phỉ
Nhi, không cần thẹn thùng. Nếu có người trong lòng, liền nói cho cha một
tiếng." Thu Mạc Ngôn mỉm cười, hắn chính là trước xem tâm tư của nàng.
"Không
có." Thu Phỉ Nhi ngượng ngùng nhẹ giọng trả lời.
"Vậy
Phỉ nhi, con cảm thấy Hoàng thượng thế nào?"
Thu
Mạc Ngôn hỏi đột ngột khiến cho Thu Phỉ Nhi quên mất thẹn thùng, sững sờ ngẩng
đầu nhìn hắn.
"Vì
sao cha lại hỏi như vậy?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét