Kim
xà này nhoáng lên một cái, càng làm bọn tiểu nha hoàn bị dọa sợ quá mức. Còn
tưởng rằng nó muốn há mồm nuốt trọn các nàng, một đám chỉ kém không có dồn cục
thành một người.
"Này,
tiểu gia hỏa, ngươi không nên hù dọa các nàng, cẩn thận, ta bẻ răng
ngươi."
Lãnh
Loan Loan nhìn mấy tiểu nha hoàn đáng thương kia bộ dáng co quắp sợ hãi, hếch
môi lên. Ngẩng đầu nhỏ lên, hướng tới kim xà lạnh lùng nói. Trong《 Tân bạch
nương tử truyền kỳ 》Hứa Tiên bị bạch xà hù chết, tên tiểu gia hỏa này tốt nhất
không nên hù chết mấy nha hoàn nhát gan kia. Nàng cũng không cần phải chạy tới
Địa phủ kéo hồn cho các nàng hoàn dương.
Lãnh
Loan Loan một lời thốt ra, mấy nha hoàn cùng Trữ Phong Ly cả kinh miệng há thật
to. Đặc biệt Trữ Phong Ly nhìn Lãnh Loan Loan bộ dáng ngu ngốc giống hệt như
một con heo, bất quá ở trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ Hoàng hậu này không phải
phát sốt chứ, cư nhiên uy hiếp một con rắn. Rắn có thể nghe hiểu được tiếng
người sao?
Ánh
mắt nhìn về phía Dạ Thần, lại thấy hắn biểu tình không biến. Ngược lại lại rất
tự nhiên, tựa hồ lời nói kinh người của Lãnh Loan Loan bất quá chỉ là câu chào
hỏi bình thường. Ngón tay thon dài sờ sờ cằm, hắn bây giờ là trượng nhị hòa
thượng sờ không thấy suy nghĩ khi đụng vào tiểu Hoàng hậu này.
Còn
có một kẻ ngu hơn chính là kim xà, tiểu oa nhi nhân loại này cư nhiên đang uy
hiếp nó nha! Một cặp mắt nâu rất lạ lùng nhìn thẳng vào mình, lại không có nửa
điểm khiếp sợ của tiểu oa nhi. Bất quá, nói ra thật kỳ quái, nó như thế nào cũng
ngửi không thấy khí tức của con nhóc này. Giống như ở trên người con nhóc, có
tầng sương trắng mỏng manh bao lấy cả người nó, giống như ngăn cách ngoại nhân
thăm dò. . . . . .
"Thu
hồi suy nghĩ lung lung đầy đầu ngươi đi."
Lãnh
Loan Loan nhìn Trữ Phong Ly bộ dạng ngu ngốc nhịn không được đảo cặp mắt trắng
dã, kẻ này như thế nào càng nhìn càng thấy ngốc.
"Ách
——"
Bị
Lãnh Loan Loan mắng như vậy, Trữ Phong Ly lúng túng sờ sờ cái mũi.
"Này,
mấy người các ngươi mau tới đây."
Lãnh
Loan Loan hướng tới mấy nha hoàn kia vẫy vẫy tay, kêu. Thấy bã trà, thức ăn rơi
vãi trên đất, mấy người ngồi dưới đất một thân chật vật cực kỳ. Chỉ kém không trở
thành ăn mày thôi, thật sự là nhát như cáy.
Mấy
nha hoàn nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, cũng không dám đứng dậy. Hơn nữa
các nàng cũng dậy không nổi, chân đều mềm nhũn ra.
Tiểu
nữ oa này cư nhiên không đem nó để vào mắt.
Nhìn
vẻ mặt kia của Lãnh Loan Loan, kim xà không vui, nó có loại cảm giác bị người
khinh thường.
"Xuy
——"
Lại
là đong đưa cái đầu hướng tới Lãnh Loan Loan thè cái lưỡi đỏ lòm, đuôi rắn thật
dài lại càng giương lên, chát một tiếng đem chậu gỗ rửa rau ngã trên mặt đất
chém thành hai nửa.
"A
——"
Mấy
nha hoàn sợ tới mức ôm nhau dồn thành cục.
"Câm
miệng." Lãnh Loan Loan nghe thấy tiếng kêu của các nàng không vui hếch môi
lên, quát lạnh một tiếng. "Kêu nữa, ta đem tất cả các ngươi cho rắn ăn."
Mấy
nha hoàn vừa nghe sợ tới mức cắn môi không dám gào nữa, Trữ Phong Ly thì nghẹn
họng nhìn trân trối.
"Các
nàng nhất định là sợ tới mức không đứng lên nổi." Một lát, Trữ Phong Ly
mới vì mấy nha hoàn nói. Hắn tin tưởng chọc giận tiểu Hoàng hậu, cho rắn ăn là kết
cục tất nhiên.
"Hừ
——"
Lãnh
Loan Loan hừ lạnh một tiếng, chớp mắt một cái, nhìn thấy bên cạnh có dây leo
đang quấn trên cây. Giơ tay lên, dây leo từ trên cây bong ra từng màng, quấn đến
trên tay nàng. Nàng đem dây leo quăng về hướng mấy nha hoàn, buộc hết các nàng
lại, tay nhè nhẹ vung lên, muốn đem các nàng kéo qua.
Kim
xà nhìn lên, tiểu nữ oa này là đang khiêu khích mình sao? Trong mắt nâu xẹt qua
một đạo hào quang. Đột nhiên, đầu rắn đột nhiên lao xuống, miệng mở rộng, lộ ra
đầy răng nanh, liền muốn cắn mấy nha hoàn.
Mấy
nha hoàn sợ choáng váng, ngay cả kêu cũng quên. Liền ngây ngốc như vậy nhìn con
rắn ngày càng đến gần.
Lãnh
Loan Loan nhếch môi lạnh lùng cười, dám ở trước mặt nàng sinh sự, phản rồi.
"Tiểu
Hoàng ——"
"Xuy,
xuy ——" Âm thanh rắn bò mãnh liệt truyền đến, mọi người chỉ cảm thấy trời
đất giống như lung lay. Bãi cỏ trong sân cư nhiên phịch một tiếng, xuất hiện
một con mãng xà so với kim xà càng to và dài hơn. Cặp xà nhãn kia trợn trừng so với mắt trâu còn lớn hơn, đầu con rắn kia
so với vài đầu người cộng lại còn lớn hơn gấp mấy lần.
"Mẹ
ơi."
Mấy
nha hoàn kêu to, Một tiếng bịch vang lên, rốt cục ‘ quang vinh ’ ngất đi.
"Vô
dụng." Lãnh Loan Loan cười lạnh, giơ tay lên, mấy nha hoàn bị nàng dùng
dây leo quấn quanh bay lên. Rơi xuống bên chân Trữ Phong Ly, mà Trữ Phong Ly tại
lúc Tiểu Hoàng xuất hiện nháy mắt cũng ngây người. Ngây ngốc nhìn Tiểu Hoàng, tròng
mắt cũng không chuyển động. Mẹ ơi, sao lại nhiều rắn thế này. Hiện tại cư nhiên
lại xuất hiện một con Cự Mãng. Nhìn bãi cỏ trong sân bị thân rắn biến thành
loạn thất bát tao, Trữ Phong Ly quả thực nói không ra lời.
"Xem
bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa." Nhìn Trữ Phong Ly bộ dáng ngu ngốc, Lãnh
Loan Loan tức giận nói.
"Hoàng
hậu,cái này cũng không nên trách ta. Dù cho ai nhìn thấy hai con đại gia hỏa như
vậy, còn không bị dọa đến chết khiếp sao." Nghe thấy câu nói châm chọc của
Lãnh Loan Loan, Trữ Phong Ly rốt cuộc phục hồi lại tinh thần thanh minh cho bản
thân.
"Thần
không bị hù dọa."
Lãnh
Loan Loan đầu nhỏ dựa vào Dạ Thần, cảm giác được trái tim đập bình thường của
hắn, nhướng mày hướng Trữ Phong Ly nói.
Trữ
Phong Ly quay đầu nhìn Dạ Thần, quả nhiên thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, giống như
đã tập mãi thành quen, không khỏi nghi ngờ.
"Thần,
xuất hiện hai con đại gia hỏa như vậy, sao ngươi không có chút phản ứng nào?"
Dạ
Thần cổ quái nhìn hắn liếc mắt một cái,
Tiểu Hoàng, hắn đã sớm thấy. Hơn nữa còn gặp qua nhiều rắn hơn so với ở đây,
cần gì phải làm ra phản ứng nữa?
"Aiz,
ngươi ——" nhìn thấy biểu tình Dạ Thần, Trữ Phong Ly thiếu chút nữa bị dọa
sợ tới mức cắn trúng đầu lưỡi. Tên này thật đúng là đã quen với đại gia hỏa đó
sao? Trên trán chảy mồ hôi, hắn không
nói gì.
Tiểu
kim xà sau khi nhìn thấy Tiểu Hoàng xuất hiện, rõ ràng có chút sợ hãi. Nó có
thể lớn gấp hai ba lần so với mình, hơn nữa vừa nhìn liền biết công lực cũng
trên mình xa. Kỳ quái là, tiểu oa nhi kia làm sao có thể triệu hồi nó ra chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét