6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 123

Chương 123: Rời đi

Mặt trời treo trên bầu trời xanh thẳm bao la, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, mặt đất loang lổ quang ảnh.

Lãnh Huyền Minh cùng Dạ Thần, Lãnh Loan Loan về tới hoàng cung, đưa mắt nhìn, không chỗ nào không hoa lệ, cung điện nguy nga lộng lẫy, hán bạch ngọc xây thành ngọc lan can, cẩm thạch trải thành mặt đường, cây cối sum suê, đường mòn đá cuội xen kẽ nhau, so sánh cùng Xà cung quả thật không kém cỏi chút nào.

Cung điện hoa lệ phía trước, trong ánh tà dương lờ mờ, hắn một thân cẩm y hoa phục, viền tay áo rộng thùng thình dùng tơ vàng phác họa hoa văn tinh xảo, thắt lưng  được khảm đai ngọc lam sắc bảo thạch, chạm tới mép giày lam sắc nạm vàng. Khuôn mặt tuấn mỹ, cặp mắt xanh câu hồn nhiếp phách tà mị, thân hình cao ngất rắn rỏi trong bộ y phục y hoa lại càng quý khí bất phàm.

Các cung nữ đi ngang qua đều âm thầm ngượng ngùng đánh giá hắn, vị công tử này không biết là người nào? Hắn ta ấy vậy mà không hề thua kém so với Bệ hạ, đồng dạng dị sắc mâu, đồng dạng câu hồn mê người, xem một thân hoa phục kia, lại cùng đi với Hoàng thượng, Hoàng hậu, chỉ sợ cũng là nhân vật thân phận cực tôn quý. . . . . .

Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan cùng Lãnh Huyền Minh song hành, hướng Long Tuyền cung đi đến.

Đến Long Tuyền cung, Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ Thần hạ xuống, thân hình nho nhỏ nằm thẳng cẳng trên lương y.

Dạ Thần lệnh cung nữ dâng trà, cùng Lãnh Huyền Minh phẩm trà.

"Huyền Minh huynh hẳn là mới tới Nguyệt Diễm chúng ta đi, ngày mai, ta cùng Cửu nhi bồi Huyền Minh huynh đi dạo một vòng những danh cảnh quanh Nguyệt Diễm chúng ta, thể nghiệm một chút phong thổ Nguyệt Diễm, ta tin tưởng Huyền Minh huynh sẽ thích nơi này."

Dạ Thần đặt chén trà xuống, mặt mày hàm chứa nụ cười nhẹ, ôn hòa nói với Lãnh Huyền Minh. Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Cửu nhi, cho nên hắn đối với người nhà nàng cũng tôn kính, yêu mến. Cho dù không có thân phận cao cao tại thượng, cũng sẽ không dùng thái độ lạnh lùng xa cách đối mặt.

"Ngày mai, không được." Lãnh Loan Loan ở trên ghế dựa ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời như nước nhìn Dạ Thần nói.

"Vì sao không được?" Dạ Thần nghi hoặc, tử nhãn thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan.

"Ngày mai, ta rãnh rỗi, có thể xuất cung." Hắn nghĩ đến Lãnh Loan Loan là nói hắn bận rộn việc triều chính.

"Không phải chàng, là nguyên nhân của ta." Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, giải thích. "Ngày mai, ta muốn cùng ca ca quay về Mộng La quốc."

"Cái gì?" Dạ Thần chấn động, trong tử nhãn tràn đầy nghi hoặc nhiều hơn. Ánh mắt thẳng tắp tập trung vào Lãnh Loan Loan, bạc thần khêu gợi nhấc lên.

"Tại sao muốn quay về Mộng La quốc? Là bên đó xảy ra vấn đề gì sao?"

Lời nói của Cửu nhi quá đột ngột, khiến cho hắn tức thì không kịp đề phòng. Nhưng nhiều hơn lại là lo lắng, lo lắng người Mộng La quốc có phải xảy ra vấn đề gì hay không, cho nên Cửu nhi mới có thể đột nhiên tuyên bố phải rời đi như vậy. Hơn nữa hắn cũng luyến tiếc nàng xa cách mình, vừa nghĩ tới nàng phải đi, trong lòng hắn liền khó chịu.

"Không phải, ở đó mọi chuyện đều tốt." Lãnh Loan Loan lắc đầu, "Là ta có chuyện muốn làm, phải trở về một chuyến."

"Chuyện gì?" Dạ Thần nhìn nàng, sau đó lại nhìn nhìn Lãnh Huyền Minh. "Ta có thể giúp được gì không?"

"Bây giờ còn chưa thể nói cho chàng biết." Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, "Chờ cơ hội đến, chàng tự nhiên sẽ minh bạch."

Nghe được đáp án của Lãnh Loan Loan, trong lòng Dạ Thần có chút không thoải mái. Hắn không nghĩ tới trong lúc ở cùng Cửu nhi sẽ còn có bí mật, lại còn không thể nói thẳng với nhau. Tử nhãn thâm thúy xẹt qua một tia đau thương, chẳng lẽ hắn không thể khiến Cửu nhi yên tâm, tín nhiệm sao?

"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Lãnh Loan Loan làm sao lại không nhìn ra Dạ Thần khổ sở, biểu tình đau thương, thế nhưng hiện tại nàng quả thật không thể nói cho hắn biết. Một là không thể để cho hắn lo lắng, hai là nàng hy vọng có thể cho hắn một sự ngạc nhiên. Trong đầu tưởng tượng tới chính mình biến thành một thiếu nữ thướt tha xuất hiện trước mặt hắn thì không biết hắn sẽ là cái biểu tình gì đây?

"Ta không phải muốn giấu giếm chàng, mà là hiện tại chuyện đó cũng chưa biết được, nếu ta làm tốt rồi, sẽ cho chàng một kinh hỉ, chàng không biết như vậy càng có ý nghĩa sao?"

Dạ Thần mím môi không nói, nghe nàng nói như vậy, chuyện nàng muốn làm hình như cũng có quan hệ với mình, thế nhưng lại nghe nàng nói hết thảy còn là chưa biết, trong lòng lại nổi lên bất an, Cửu nhi có thể gặp phải nguy hiểm hay không?

"Cửu nhi, để cho ta cùng đi đi, vạn nhất nàng gặp phải nguy hiểm thì làm sao?"

Đôi mắt tím trút bỏ đau thương, lộ ra vô tận lo lắng. Hắn có thể chịu được nàng có một số chuyện gạt mình, tuy nhiên lại không thể chịu được nàng gặp nguy hiểm, cho dù một chút xíu thương tổn đối với hắn mà nói cũng là thống khổ. Hắn hi vọng tiểu nhân nhi này có thể vĩnh viễn như bây giờ, sống khoái hoạt, có thể ở bên cạnh hắn. . . . . .

"Chàng đi rồi, Nguyệt Diễm quốc phải làm sao?"

Lãnh Loan Loan lý trí nói ra, quả nhiên, Dạ Thần trầm mặc một lát. Sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tử nhãn nhìn nàng kiên định đáp, "Nguyệt Diễm có thể tạm tuyển chọn đại thần thay mặt hành sự, ta sẽ theo nàng đi Mộng La quốc, không có gì quan trọng hơn so với nàng." Hiển nhiên là giang sơn cũng như vậy.

Dạ Thần không chút do dự thệ ngôn khiến trong lòng Lãnh Loan Loan xẹt qua một dòng nước ấm, ngay cả Lãnh Huyền Minh cũng rất cảm động, bất quá cho dù như vậy, cũng không thể để hắn đi theo. Cái khác không nói, hiện tại hắn ta còn chưa biết thân phận thực sự của bọn họ là rắn, huống chi hắn một kẻ phàm phu tục tử, đi theo cũng không có cách nào trợ giúp Cửu nhi, hơn nữa lại sẽ liên lụy nàng. Xà giới cũng không phải mỗi con rắn đều sẽ không hưởng dụng thức ăn đã dâng tận miệng, hắn ta không thể đi.

"Ta nói em rể, ta biết ngươi lo lắng Cửu nhi, nhưng mà có ta ở đây, ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ đem Cửu nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về, ngươi liền ở lại Nguyệt Diễm xử lý quốc sự đi."

Lãnh Huyền Minh vỗ vỗ vai Dạ Thần, khuyên. Hắn tin tưởng thái độ của bọn hắn, Dạ Thần nên hiểu được. Hắn ta là không thích hợp đi.

"Thần, chàng tin ta, ta nhất định sẽ trở về."

Lãnh Loan Loan từ lương y bước xuống, đi đến bên cạnh Dạ Thần. Thân thể nho nhỏ làm ổ trong ngực hắn, bàn  tay nhỏ bé mềm mại đặt vào bàn tay to của hắn, ôn nhu nói.

Dạ Thần ôm chặt nàng, mâu quang lóe lóe, cuối cùng trầm giọng nói:

"Được."

Không có nhận xét nào: