Xe
ngựa chạy vào trong phạm vi Tuyết Lang tộc, Kiếm Ngâm nhìn cố hương quen thuộc ở
trước mắt kích động đến nói không thành lời. Tuy rằng chỉ rời đi có mấy tháng,
hắn lại có loại cảm giác chia lìa mấy đời. Huyết đồng kích động nhìn, cùng lúc
hận trong lòng cũng trở nên thâm trầm. Trước mắt mặc dù đã không còn màn địa
ngục máu tanh của mấy tháng trước, nhưng
hắn lại gạt bỏ không được toàn bộ phát sinh từng ở nơi này. Chỉ cần vừa nghĩ
tới ngày ấy phụ mẫu chết thảm, hắn liền hận không thể lập tức chạy tới chính
tay giết cừu nhân đã khiến thân nhân rời xa hắn. . . . . .
Xe
ngựa từ từ dừng lại, gió hè quất vào mặt, địa phương mênh mộng, gió càng thêm mãnh
liệt, quất lên mặt lại cảm giác có chút đau đớn.
"Ngâm,
đã tới chưa?"
Trong
xe ngựa truyền đến giọng nói mang theo hơi hướm mới tỉnh của Lãnh Loan Loan, mà
giờ khắc này nàng đích xác là vừa mới tỉnh ngủ. Ở bên cạnh nàng, Lãnh Huyền
Minh cũng mở đôi mắt xanh. Đồng dạng vừa mới tỉnh hắn có vài phần lười nhác,
càng phát ra gợi cảm yêu mỵ mê người. . . . . .
"Tới
rồi, chủ tử."
Kiếm
Ngâm khắc chế hận ý trong lòng, xuống ngựa, cùng Thủy Dao một trái một phải mở cửa
xe ngựa.
Lãnh
Huyền Minh ôm lấy Lãnh Loan Loan bước ra, nhìn đến trời xanh mây trắng, thảo
nguyên mênh mông xanh ngắt này thì ánh mắt bỗng nhiên trấn tĩnh, trong lòng
cũng có loại cảm giác rộng mở, phóng khoáng.
Lãnh
Loan Loan nhìn cảnh tượng mênh mông trước mắt, không khỏi nhớ tới câu thơ học
trong sách, thản nhiên ngâm lên:
"Bầu
trời trong xanh, đồng cỏ mênh mông, gió thổi cỏ rạp mới thấy được bò dê. . . .
. ." (*) Đáng tiếc, nơi này không có bò dê, nếu không hình ảnh sẽ càng hùng
vĩ hơn chút. Thế nhưng, cho dù có, chỉ sợ cũng bị mấy con sói gặm đến xương cốt
cũng không chừa.
Đây là câu trong bài dân ca "Sắc lặc
ca" tả cảnh sinh hoạt của dân du mục của nhà thơ dân tộc du mục Hộc Luật
Kim. Nàng nào có hứng tìm hiểu về bài này thì đây là link http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=15860
"Hay
cho câu bầu trời trong xanh, dồng cỏ mênh mông." Lãnh Huyền Minh nghe được
bảo bối muội tử của mình cư nhiên ngâm lên câu thơ khẩu khí lớn như vậy, không
khỏi tán thưởng. Hơi cúi đầu xuống, bích đồng nhìn nàng mang theo ý cười. Quả
nhiên Cửu nhi mất ký ức, thật biến hóa hoàn toàn, chẳng những tính nết toàn bộ
thay đổi, liền ngay cả phong cách ngâm thơ cũng khác xa. Trước kia Cửu nhi cũng
là phong thái không tầm thường, nhưng lại xinh đẹp thanh nhã; mà bây giờ Cửu
nhi lại đại khí bàng bạc, rất có khí thế.
Lãnh
Loan Loan cười nhẹ, cảm thụ được không khí tươi mát vô cùng của nơi này. Một
thân hồng y theo gió tung bay, tóc đen như mực, nàng tựa như một hồng y tiểu
tiên nữ muốn bay lên trời. Chuông bạc ở cổ tay theo cơn gió trêu chọc phát ra thanh
âm thanh thúy dễ nghe, ở thảo nguyên mênh mông giống như tiếng vọng của lục lạc
trong tay mục dương (người chăn dê).
"Chúng
ta bây giờ nên đi đâu?"
Ngước
mắt nhìn bốn phía, tất cả đều là một mảnh xanh biếc. Chỉ có xa xa phía trên là
những ngôi nhà lớn nhỏ xây dựa vào núi, hình dạng cùng nhà bình thường không
quá tương tự, tựa hồ cũng có thể nhìn ra hình dạng sói, nếu ở hiện đại ắt sẽ trở
thành trào lưu tác phẩm mới.
"Nơi
đó ——"
Kiếm
Ngâm giơ tay lên, Lãnh Huyền Minh cùng Lãnh Loan Loan, Thủy Dao theo tay hắn
nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên thảo nguyên mênh mông có một cầu thang thật
dài uốn lượn dọc theo núi, quả thật giống như thang trời, có chút đặc biệt mà
tuyệt diệu.
"Tuyệt,
quả nhiên tuyệt."
Lãnh
Huyền Minh vuốt cằm cười, trong đôi mắt xanh có kinh thán, Tuyết Lang tộc này
so với Xà giới quả nhiên phần lớn là một phong thổ nhân tình khác. Nếu nói Xà
giới là hoa lệ, như vậy Tuyết Lang này chính là hùng vĩ mà khí thế bao la. Mỗi
một nơi đều lộ ra đại khí, quả thật cùng lang cao ngạo có chút phù hợp.
"Giải
mấy tên lang nhân phía sau xe tới đây, chúng ta phải đi rồi."
Lãnh
Loan Loan giơ giơ tay lên, nói. Nếu đã đến nơi này, nên đi gặp cái tên đầu sỏ làm
hại Kiếm Ngâm trúng độc trốn chạy khỏi cố hương, lưu lạc đất khách kia.
Kiếm
Ngâm nghe vậy gật đầu một cái, hướng phía sau xe ngựa đi đến.
Phía
sau xe, Ngân Lang cùng thủ hạ của hắn ta sớm đã bị xe ngựa một đường kéo đi khiến
cho y sam tả tơi, vết thương chồng chất, kiệt sức nhắm hai mắt lại. Nghe thấy
tiếng bước chân, hắn ta ngẩng đầu lên mở to mắt, trong cặp mắt bạc tràn đầy hận
ý trừng mắt nhìn Kiếm Ngâm đi đến trước mặt, nếu ánh mắt có thể giết người, Kiếm
Ngâm đã sớm chết dưới con mắt hắn ta.
Kiếm
Ngâm huyết đồng nghênh đón Ngân Lang ngân đồng, hận ý trong mắt không ít hơn so
với hắn ta. Nếu không phải ngày đó Ngân Lang hạ độc hắn, hắn như thế nào lại
không có biện pháp cứu phụ vương mẫu hậu, như thế nào lại trơ mắt nhìn người
thân chết thảm dưới lợi trảo của kẻ khác, cũng sẽ không bị người ta biến thành
hàng hóa buôn bán. Nếu không gặp được chủ tử, hiện tại chỉ sợ hắn đã sớm đến Địa
phủ đoàn tụ với phụ hoàng, mẫu hậu.
Nghĩ
tới, tay phút chốc hạ xuống điểm trúng huyệt đạo Ngân Lang cùng thủ hạ của hắn
ta, sau đó kéo thắt dây thừng được cột ở phía sau xe ngựa, đem mấy tên đó trói
cùng một chỗ, giống như lôi kéo phạm nhân đi về phía trước.
"Chủ
tử, đi thôi."
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, mặc cho Lãnh Huyền Minh ôm lấy đi theo phía sau Kiếm
Ngâm, mà Thủy Dao thì đi ở sau cùng.
Đoàn
người băng qua thảo nguyên, bước lên cầu thang thật dài. Từng bước một, càng leo
càng cao, cảnh trí bốn phía cũng càng thêm rộng mở.
Lãnh
Loan Loan mấp máy môi, đôi mắt to đen láy ngắm nhìn thảo nguyên vô tận, xa xa
núi non nối tiếp núi non lại có loại cảm giác như đang lữ du.
Gió
quét qua, cỏ trên thảo nguyên tựa như hải triều cuộn sóng lên. Tay áo mọi người tung bay, bộ hành ở rìa núi cao cao, xa
xa nhìn lại thực có vài phần cảm giác như tiên gia.
Đột
nhiên mấy người mi nhăn lại, đều cảm thấy có hơi thở khác thường đang từ từ
tiếp cận.
Lãnh
Loan Loan cùng Kiếm Ngâm liếc nhau một cái, chỉ sợ cừu nhân của hắn xuất hiện
sớm đi.
Kiếm
Ngâm tuấn mi nhíu lại với nhau, tay nắm thật chặt dây thừng trói người Ngân
Lang. Cặp mắt đỏ rực kia nhìn thẳng về phía trước, trong mắt có hỏa diễm đang
nhảy vọt lên. Cơ bắp cả người căng cứng chứng minh trạng thái hiện tại của
hắn, đó là một loại cảnh giới cao độ khi chuẩn bị bước vào chiến đấu . . . . .
.
Một
trận gió quét qua, vạn vật dường như bất động. Đột nhiên phía trước bọn họ xuất
hiện một cỗ kiệu màu vàng, cỗ kiệu kia dưới ánh mặt trời chói lọi kim quang,
giống như một tòa kim sơn to lớn, mà bốn nam tử nâng kiệu lại là một thân hắc
y, dùng phát đái cột tóc giống nhau, khuôn mặt cũng giống nhau như đúc, đó lại
là tứ bào thai.
Kiếm
Ngâm trong nháy mắt khi cỗ kiệu xuất hiện, hàn khí trên người càng thêm rét
lạnh. Nhưng Ngân Lang lại giống như thấy được cứu tinh, cặp mắt vô thần phát ra
hào quang, nhấc môi hô to:
"Vương
thượng ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét