Thật
lâu sau, hai người đều không nói lời nào. Sau một lúc lâu, mới chần chờ mở
miệng hỏi:
"Ngươi
là ai?"
"Khê
Nương, là ta."
Lệ
ảnh xuất hiện giữa không trung kia mở miệng, giọng nói như thanh tuyền róc rách
chảy, âm thanh thanh thúy, rất là êm tai. Hơn nữa tuy rằng nữ tử này rất xa lạ,
thế nhưng vẻ mặt kia, giọng nói kia rõ ràng là của chủ tử.
"Chủ,
chủ tử?" Khê Nương có chút kinh ngạc, không thể tin được nữ tử tuyệt sắc
xuất hiện trước mắt này cư nhiên lại là tiểu nữ oa sáu tuổi. Sao lại thế này?
"Ngươi
đoán không sai." Lệ ảnh khẽ gật đầu, châu sai (trâm cài tóc) trên đầu theo
động tác của nàng mà lắc lư, tựa như một chú bướm tinh nghịch đang giương cánh
bay lượn giữa những bông hoa. Trên vầng trán mượt mà kia là hoa văn anh đào
càng thêm bỏng mắt, tựa như vầng trán
đang phóng ra quang mang sáng chói.
Mặc
dù chỉ là hình bóng, Khê Nương lại dường như cảm thấy nàng hơi thở như lan. Nàng
cho rằng dung mạo nhân hình của mình đã tính là tuyệt sắc, thế nhưng hiện tại
so sánh với chủ tử trước mặt, lại là một trời một đất, cách nhau một trời một
vực, khiến nàng cảm thán không thôi. Bất quá, chủ tử làm sao lại biến thành bộ
dáng như hiện tại này? Nàng ấy không phải đều luôn lấy lấy bộ dạng một oa nhi phấn
nộn năm sáu tuổi xuất hiện hay sao? Nàng ở trong lòng âm thầm suy đoán nguyên
nhân.
Lãnh
Loan Loan nhìn thấu nghi hoặc của Khê Nương nhưng không có giải thích nghi hoặc
cho nàng, về sau nàng ta sẽ biết. Hiện tại điều nàng quan tâm hơn chính là nàng
vắng mặt đã nhiều ngày, tình hình Thần thế nào?
"Khê
Nương, ta rời đi đã nhiều ngày có chuyện đặc biệt gì phát sinh không?"
"Hồi
chủ tử." Khê Nương hướng tới hình bóng Lãnh Loan Loan khom khom lưng, sau
đó ngẩng đầu hồi đáp. "Chủ tử rời đi nhiều ngày thật không có sự tình đặc
biệt gì phát sinh, hết thảy đều bình thường. Chỉ là mấy ngày nay không ít quan
viên đến Phong Nguyệt lâu uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu), nghe bọn họ
nói Tể tướng cùng một số quan viên đang trù hoạch nhân dịp người vắng mặt, lập
phi cho Hoàng thượng." Bất quá những kẻ đó thật đúng là muốn chết, tưởng
rằng chủ tử không có ở đây, có thể đem nữ nhân đến bên cạnh Hoàng đế sao? Cũng
không rửa mắt xem chủ tử các nàng là loại người nào? Thật sự là tự tìm đường
chết!
"Cái
gì?"
Lãnh
Loan Loan nghe Khê Nương vừa nói như thế, đại mi chau lại, trong đáy mắt thu
thủy xẹt qua một đạo lãnh lệ quang mang, tức khắc, tuyệt mỹ nhân nhi kia nhiễm thượng
khí tức túc sát, phảng phất như nữ Tu La không nhiễm huyết nhưng vẫn có sát khí
bức người.
"Đám
lão già đó cư nhiên thừa dịp ta đi vắng, muốn đem nữ nhân của bọn chúng đưa vào
trong cung?"
Chán
sống rồi.
"Nghe
nói ngày mai có cung yến, quan viên ngũ phẩm trở lên đều mang theo gia quyến
vào cung. Sợ là không ít thiên kim khuê tú đều sẽ lợi dụng cơ hội này ở trên cung
yến hiến nghệ, để đoạt được Hoàng thượng ưu ái."
Khê
Nương tiếp tục nói, hiện tại nàng cũng tin tưởng tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt này
thật sự là chủ tử. Thần thái kia, giọng nói kia, tính cách kia hoàn toàn cùng
tiểu oa nhi kia giống nhau như đúc. Cao cao tại thượng tôn quý, tư thái bễ nghễ
thiên hạ, không phải nàng ấy thì là ai?
"Cung
yến?" Lãnh Loan Loan ngón tay thuần trắng vuốt cằm, ánh mắt đột nhiên sáng
ngời, nghĩ tới, nguyên lai ngày mai là cung yến quy định mỗi năm một lần, cũng
là một ngày để vua tôi chung vui. Chậc, những lão già kia thật đúng là biết
chọn thời cơ mà, muốn vào ngày mai để cho nữ quyến bọn chúng bắt lấy ánh mắt Thần,
nhập chủ hậu cung sao? Để bọn chúng xuân thu đại mộng đi. Ngày mai, nàng liền trở
về. Hừ.
"Khê
Nương, ngươi làm tốt lắm. Tiếp tục thu thập tình báo, cho dù tức phụ từ nhà nhỏ
đến nhà lớn có hồng hạnh xuất tường hay không, đến các lân quốc có ngấm ngầm
đánh chủ ý với Nguyệt Diễm quốc hay không, ngươi đều phải thu thập cho ta. Ta
ngày mai sẽ hồi Nguyệt Diễm, có chuyện gì đến lúc đó truyền tin cho ta. . . . .
."
"Dạ,
chủ tử."
Khê
Nương khụy khụy chân, trả lời. Tuy rằng nàng không hiểu Lãnh Loan Loan muốn
những tin tình báo này làm cái gì, thế nhưng nếu nàng phân phó chính mình liền
làm theo là được.
"Ừ,
ngươi không phải muốn biết ta vì sao lại biến thành như vầy phải không? Là vì Linh
quả, ta dùng Linh quả. Cho nên sớm biến thành diện mạo trưởng thành."
Lãnh
Loan Loan vẫn là giải thích nghi hoặc cho Khê Nương, sau đó hình bóng giống như
dòng điện, xoẹt một tiếng, biến mất.
Khê
Nương sững sỡ nhìn khoảng không đó, vẫn còn đang vì từ Linh quả kia mà ngẩn
người. Linh quả nha, Thánh quả thần kỳ nhất trong truyền thuyết, có thể tăng
cường pháp lực, khiến cho người ta đạt được năng lực thần kỳ. Trong ngàn năm qua
cũng chưa có ai có thể thành công hái được nó, không nghĩ tới lại bị chủ tử
thành công lấy được, còn biến thân thành mỹ nữ thanh xuân. Thật sự là quá lợi
hại, hiện tại nàng là trăm ngàn lần tin phục.
Xà
cung
Lãnh
Loan Loan sau khi từ chỗ Khê Nương nghe được những lão già kia vẫn còn đang có
chủ ý lập phi cho Thần, lửa giận trong lòng liền bùng cháy không cách nào ngừng
được. Một đôi thủy mâu bởi vì nộ hòa mà càng phát sáng, cả người tản ra khí tức
khiếp người. Nàng từ tẩm cung của mình đi ra ngoài, làn váy đỏ lửa tựa như hóa
thành liệt diễm, khiến bốn phía đều bốc cháy trong vô hình. Thân ảnh nhoáng lên
một cái, biến mất ở khúc hành lang phía ngoài cung điện. Tái hiện thân thì đã
đến cung điện của Xà Vương, Xà Hậu.
"Phụ
hoàng, mẫu hậu, ta muốn lập tức trở về Nguyệt Diễm."
Xà
Vương, Xà Hậu bị nàng đột nhiên xuất hiện hoảng sợ, hiện tại lại nghe thấy lời
của nàng thì càng lắp bắp kinh hãi. Ngẩng đầu nhìn lên thấy vẻ mặt của nữ nhi
bảo bối, bộ dáng hình như rất tức giận. Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó
nhìn nàng hỏi:
"Làm
sao vậy?" Đã xảy ra chuyện gì sao?
Lãnh
Loan Loan bĩu môi, vừa nhớ tới đã cảm thấy tức giận.
"Đám
lão già kia muốn thừa dịp ta vắng mặt, lập phi cho Thần." Hừ, nàng tuyệt
không cùng kẻ khác chung một chồng, lập phi, nằm mơ đi.
Xà
Vương, Xà Hậu gật đầu, thì ra là như vậy a. Tuy rằng bọn họ rất muốn để Cửu nhi
ở lại Xà cung bồi bọn họ, nhưng sự tình liên quan đến hạnh phúc của nữ nhi, bọn
họ cũng không thể giữ nàng lại.
"Được,
con đi đi. Chúng ta có thời gian sẽ đến thăm con."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét