6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 148

Chương 148: Ta là yêu tinh phu

Đêm lạnh như nước. Trăng tàn treo trên ngọn cây. Những vì sao lung linh, lưa thưa nhấp nháy vây quanh vầng trăng. Ánh sao huyễn lệ, tô điểm cho màn đêm trở thành cảnh sắc tối mỹ lệ.

Gió đêm lành lạnh hây hẩy, cây cối đong đưa, hương thơm ngạt ngào.

Trong Long Tuyền cung, thái giám, cung nữ đều đã lui xuống.

Trên bàn gần cửa sổ, chiếc đèn lồng bao trùm lên ngọn nến, ánh nến nhàn nhạt xuyên thấu qua chao đèn, có vài phần ảm đạm. Cũng đem trọn gian phòng bao phủ trong một mảnh mông lung.

Hoa lệ Long sàng, sàng câu màu vàng tầng tầng lớp lớp, rườm rà, sàng liêm thếp vàng hình rồng. Trên giường rộng rãi, ngọc chẩm nơi nơi, mền tơ mềm mại mà trơn bóng.

Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đã trút bỏ ngoại y hoa lệ, hai người đều mặc bạch sắc tiết y nằm trên giường. Đầu gối lên ngọc chẩm, ánh mắt hai người đều nhìn đỉnh sàng, không nói lời nào.

Ánh nến tựa như ánh vào mắt Dạ Thần, nhảy nhót bên trong màu tím thăm thẳm ấy. Trước kia Cửu nhi chỉ là một hài tử, cùng đồng sàng cộng chẩm, cũng rất tự nhiên. Thế nhưng bây giờ nàng đã là một thiếu nữ khuynh thành tuyệt sắc, có cơ thể uyển chuyển khiến người ta điên cuồng. Đường cong ưu mỹ nơi cổ kia, xương quai xanh khêu gợi kia, như da thịt nõn nà cùng hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ, đều đang dụ hoặc cảm quan của hắn. Cơ thể nằm trong mền tơ một cử động cũng không dám. Hắn sợ một khi chạm đến thân thể nàng, hắn sẽ không khống chế nổi bản thân mình.

Tim bịch bịch bịch nhảy dựng lên, dường như cũng có thể khiến cho đối phương nghe thấy, ngọn lửa cuồng liệt so với lửa cháy lan khắp đồng cỏ càng thêm kịch liệt. . . . . .

Lãnh Loan Loan ở trong lúc Dạ Thần không thấy được khẽ nhếch môi cười, nàng làm sao có thể không biết cảm giác của Dạ Thần. Thế nhưng hắn cũng rất tôn trọng mình, sẽ không giống như những nam nhân ham mê sắc đẹp khác, vừa thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp liền hận không thể ôm nàng vào lòng, cũng sẽ không dùng ánh mắt dâm loạn mạo phạm nàng. Hắn đang khẩn trương, so với chính mình còn khẩn trương hơn. Điều này thật sự khiến nàng cảm thấy buồn cười, cũng rất cảm động.

"Thần, chàng tin tưởng lời nói ở trên điện của ta sao?"

Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn hắn. Từng câu từng chữ hỏi, nói cái gì Xà Thần chuyển thế, chỉ sợ rất nhiều người đều ôm thái độ hoài nghi đi.

"Vì sao lại không tin?" Dạ Thần nghe thấy giọng nói của nàng, cũng đem ý niệm trong đầu áp chế xuống, nghiêng người dậy, đôi mắt thâm thúy cùng nàng quấn lấy nhau, trên gương mặt tuấn tú có loại vẻ mặt cực nghiêm túc. "Vô luận nàng nói cái gì, ta cũng đều tin tưởng nàng." Bởi vì nhận định, cho nên tin tưởng; bởi vì yêu, cho nên tin tưởng.

"Chàng không cho rằng ta là yêu tinh sao?"

Lãnh Loan Loan rất muốn biết suy nghĩ của Dạ Thần, trên đại điện, chí ít hơn phân nửa số người cho rằng nàng là yêu tinh. Vốn nàng cũng không yêu cầu xa vời bọn họ không nghĩ như vậy, cũng không để ý bọn họ nghĩ như thế nào. Đổi lại là mình, đột nhiên gặp một tiểu nữ oa biến thành một bộ dáng khác, cũng sẽ nghĩ như vậy. Hơn nữa đây cũng là sự thật, nàng đã không còn là cô nữ sinh hiện đại tùy tính nữa rồi, nàng bây giờ đích đích xác xác chính là Xà tinh. Đồng thời là công chúa Xà giới, có địa vị cao quý, nhưng vẫn là xà.

"Nàng thật như vậy?"

Dạ Thần không trả lời, mà là rất nghiêm túc hỏi lại nàng. Không phải không suy nghĩ qua, từ khi gặp nhau đến bây giờ từng ly từng tý, đều chứng minh Cửu nhi là bất đồng. Có lẽ nàng thật không phải là nhân loại, có lẽ là yêu tinh, có lẽ là tiên nữ. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ biết nàng là thê tử của chính mình, là mình nhận định muốn nắm tay nhau đến bạc đầu. Cho nên mặc kệ nàng là cái gì, chỉ cần nàng cũng giống như mình, trong lòng có đối phương, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa, ai nói yêu tinh vốn không có chân tình, không phải có rất nhiều câu chuyện đẹp đẽ về tình yêu của yêu tinh cùng nhân loại đó sao? Có lẽ là hư cấu, nhưng có thể lưu truyền trăm ngàn năm, luôn luôn có đạo lý của nó.

"Nếu ta là như thế?"

Ánh mắt Lãnh Loan Loan không dời đi, cứ chăm chú nhìn hắn như vậy, như muốn tiến vào tận cùng trong đôi mắt tím thâm thúy kia, cũng như muốn tiến vào trong lòng hắn, nhìn thấu tâm tư hắn. Trước kia từng nghe nói qua, tình yêu muốn vĩnh hằng, điểm quan trọng nhất chính là thẳng thắn với nhau, tin tưởng lẫn nhau. Nàng không muốn giấu giếm hắn. Nếu hắn không thể chấp nhận thân phận của mình, chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận. Như vậy liền chia tay, buông tha hắn, nàng tin sẽ còn có người yêu chân tình có thể chấp nhận thân phận của nàng; nếu hắn có thể chấp nhận thân phận của mình, như vậy đây chính là duyên phận thuộc về hai người bọn họ, là kết quả của số mệnh.

Lời của nàng khiến Dạ Thần sửng sốt, nhưng đồng thời cũng nở nụ cười.

"Nếu nàng là yêu tinh, như vậy ta chính là yêu phu."

Lãnh Loan Loan biểu tình rất kỳ quái, muốn cười lại không cười. Thật không nghĩ tới hắn cư nhiên lại còn có thiên phú kể chuyện cười. Yêu phu ——trượng phu của yêu tinh. Ha ha ha. . . . . .

"Thần, ta thật là yêu tinh." Ngừng cười, Lãnh Loan Loan biểu tình rất nghiêm túc  nhìn Dạ Thần.

"Ta là Cửu công chúa Xà giới, cái gọi là Mộng La quốc kỳ thật chính là danh xưng của Xà giới."

Dứt lời, đôi mắt đen láy nhìn hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, thế nhưng không thấy vẻ mặt hắn có gì thay đổi, không có chán ghét, không có sợ hãi, điều này làm cho lòng nàng thở phào nhẹ nhỏm, nguyên bản kỳ thật nàng là để ý.

"Nguyên bản là như thế." Dạ Thần khẽ gật đầu, ngồi dậy, vải lụa theo bộ ngực chảy xuống, tiết y hơi mở lộ ra lồng ngực da thịt lúa mạch. Những sợi tóc hơi lộn xộn rũ trên bả vai, một đôi tử đồng câu dẫn lòng người, rất gợi cảm mê người.

"Chẳng trách chúng ta đều không có nghe nói qua Mộng La quốc." Cũng khó trách Cửu nhi không giống người thường như thế, có rất nhiều năng lực vượt xa người thường.

"Chàng khẳng định chàng không sợ sao? Không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Tại sao phải như vậy?" Dạ Thần cong môi nở nụ cười, trong cặp mắt tím hẹp dài mà thâm thúy như thu thủy hòa tan, bàn tay thon dài vươn tới cầm tay nàng. "Bất luận nàng là cái gì, đối với ta mà nói, nàng chỉ là thê tử của ta. Một đời một kiếp, chỉ nắm tay nàng, cùng nàng giai lão."

"Đây là thổ lộ sao?"

Lãnh Loan Loan trong lòng cảm động, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua. Khóe môi khẽ nhếch, hé ra nụ cười tinh nghịch, đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, bày ra  phong tình hiếm có của thiếu nữ.

"Phải."

Không có nhận xét nào: