Chương 161: Dẫn ‘ con mồi ’ mắc câu
Hỏa
Ảnh lâu
Ánh
nắng bỏng mắt, làm mặt đất như được trải lên một tầng vàng óng. Gió hè lay động
lên cây cối, làn gió oi bức.
Thân
ảnh lửa đỏ của Văn Nhân Tiêu bước ra lâu chủ, thân ảnh bị ánh mặt trời kéo đến
thật dài, chiếc bóng màu đen khắc trên mặt đất một cách rõ nét. Đầu tóc đen
dùng ngọc trâm đơn giản buộc cao lên, đuôi tóc theo chuyển động của hắn mà
không ngừng đung đưa.
Trước
mặt, Tả Dực một thân áo trắng đã đi tới. Đồng dạng là tóc buộc lên, khuôn mặt
lãnh tuấn bị ánh nắng chiếu xuống tựa như ánh lên một tầng bóng loáng.
"Giáo
chủ." Tả Dực nhìn Văn Nhân Tiêu, đứng lại hướng hắn ôm quyền chắp tay hành
lễ.
"Ừm."
Văn Nhân Tiêu hơi gật đầu, phượng mâu hẹp dài bởi vì ánh nắng mà híp lại.
"Chuyện
gì?"
"Hồi
giáo chủ, ngài bảo thuộc hạ giám thị động thái của hoàng cung. Hiện theo tin
tức hồi báo bảo Hoàng hậu nương nương bị ám sát." Tả Dực thản nhiên hồi
báo, tiếp đó Văn Nhân Tiêu vừa nghe lại bỗng nhiên biến sắc.
"Cái
gì?" Cặp mắt đang híp lại bỗng nhiên trừng thật lớn, dữ tợn nhìn y.
"Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao có thể gặp chuyện?" Hắn không tin,
không nói đến năng lực phi phàm của bản thân Hoàng hậu, cho dù nàng không có
một thân công phu, Hoàng cung nhiều thị vệ như vậy, bọn họ chung quy không phải
là không bố trí chứ?
"Nghe
nói là ở trường săn bắn bị thích khách gây thương tích." Tả Dực không hiểu
nổi vì sao giáo chủ đối với vị Hoàng hậu kia lưu tâm như thế, dù nói thế nào
nàng ta cũng là thê tử của kẻ khác.
"Phải
không?" Văn Nhân Tiêu mấp máy môi, hơi cúi đầu, không biết suy nghĩ cái
gì.
Hắn
không nói chuyện, Tả Dực cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó chờ phân phó của hắn.
Bỗng
nhiên, Văn Nhân Tiêu ngẩng đầu lên. Trong mắt phượng hẹp dài có tinh quang xẹt
qua, kia lại là ánh mắt mà Tả Dực nhìn không hiểu, thế nhưng y có loại dự cảm không
tốt, có thể nào vị Hoàng hậu kia sẽ trở thành yếu điểm của giáo chủ?
"Dực,
ngươi tạm thay ta thủ tại Hỏa Ảnh lâu. Ta muốn đi hoàng cung một chuyến."
Không
nhìn tận mắt, hắn vẫn là chưa tin. Không hiểu sao, trong lòng luôn loại cảm
giác, vị Hoàng hậu kia không nhất định thật sự bị thương.
"Vâng"
Tả Dực khẽ gật đầu, y có thể nói cái gì, hiển nhiên là nghe theo mệnh lệnh thôi.
Thân
ảnh lửa đỏ dưới ánh mặt trời chợt lóe, sau đó biến mất ở ngay trước mặt y.
Tả
Dực nhìn sân viện không có lấy một bóng người, mấp máy môi, sau đó xoay người
rời đi.
Hoàng
cung
Sắp
tới giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây rơi xuống nhân gian, càng ngày
càng nóng bỏng. Gió thổi lay động nhánh cây, mang đến một chút hơi gió, nhưng
lại vẫn như cũ kéo không được tâm tình khẩn trương của mọi người.
Nguyên
bản đã là thời điểm dùng ngọ thiện, thế nhưng trong hoàng cung lại bao phủ trong
một mảnh thần hồn nát thần tính. Trong Long Tuyền cung, cung nữ bình bịch quỳ trên đất, đám ngự y bận rộn suốt nửa
canh giờ, ra kết luận nhưng đều là vết thương cận tim, chỉ sợ cần phải chuẩn bị
cho trường hợp xấu nhất. Thế nhưng đã biết như vậy, bọn họ lại chỉ dám nghẹn ở
trong lòng. Nhìn biểu tình như mây đen bao phủ của Hoàng thượng kia, bọn họ
thật sự không dám mở miệng. Chỉ sợ vừa mở miệng, đầu liền rơi xuống đất. Nhưng
không đưa ra kết quả thì cũng không được, kết quả là trán toàn bộ thái y đều
thấm đẫm mồ hôi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chính là không có biện pháp.
Dạ
Thần thay trang phục cẩm bào vàng sáng, mặc vào một thân bạch y. Gương mặt tuấn
mỹ âm trầm giống như trời đầy mây, con ngươi màu tím nhìn
chằm chằm vào đám thái y đang dùng dằng kia. Vẻ mặt là mười phần phẫn nộ, ưu
thương, đứng ở nơi đó như một ngọn núi lớn nặng nề mà đè ép tâm chúng nhân. Xuyên
qua màn liêm hơi mờ, nhìn vào nơi Cửu nhi đang nằm giống như một chút tiếng
động cũng không có. Nếu không sớm biết rằng nàng là sử dụng pháp thuật đem
chính mình đóng giả thành bộ dáng này, hắn khẳng định cũng đã sớm suy sụp. Hắn
căn bản không thể tưởng tượng được vạn nhất Cửu nhi thật sự bị thích khách gây thương
tích, hắn sẽ như thế nào? Cho nên hắn mới có thể hận Thu Mạc Ngôn đến như vậy,
bởi vì lão ta cư nhiên dám thương tổn đến người mình quan tâm nhất, lão ta là mượn
gan trời sao?
Mấy
thái y dùng dùng dằng dằng ở nơi đó, như một đám rùa chuyển động chậm chạp.
Dạ
Thần nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng cũng không khỏi tức giận. Đám lão già
kia ngày thường không đều tự nhận y thuật siêu quần sao? Như thế nào hiện tại lại
có bộ dạng như thế?
"Hoàng
hậu đến tột cùng như thế nào?" Hắn vung ống tay áo, tức giận hỏi.
Đám
thái y thân thể đồng run lên, dường như sợ tới mức chân sắp nhũn ra nằm úp sấp
trên mặt đất. Cuối cùng một đám thái y ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi,
cuối cùng vẫn là thái y cấp cao nhất của thái y viện ra mặt trả lời câu hỏi của
Dạ Thần.
"Hồi
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bị kiếm thương cận tim, thật sự là, thật sự
là. . . . . ." Câu nói kế tiếp ông lại cũng nói không nên lời, chỉ có thể
run như cầy sấy nhìn Dạ Thần.
"Thật
sự là cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho trẫm."
Dạ
Thần nhướng mày kiếm, bộ dáng tức giận bừng bừng thật là dọa người. Quỳ trên
mặt đất thân thể cung nữ lại run rẩy, đám thái y cũng sợ tới mức đại khí cũng không
dám thở.
"Hồi
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bị thương tới chỗ yếu hại, chỉ sợ thời gian
chẳng còn bao lâu nữa." Cắn răng một cái, thái y dứt khoát nói thẳng. Dù
sao cứu không sống Hoàng hậu, sớm muộn gì đều là một cái chết, cùng với run như
cầy sấy chờ chết, còn không bằng dứt khoát thống khoái.
Lời
ông ta vừa thốt ra gây sợ hãi cho đám đại phu khác trong thái y viện, trời ạ,
thiên muốn vong bọn họ. Người người cúi thấp đầu, hai tay vặn vẹo, hận không
thể lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Đương nhiên càng ước gì trời giáng kỳ
tích, Hoàng hậu lập tức khỏi hẳn, như vậy bọn họ cũng không cần sợ như vậy.
"Rầm
——"
Dạ
Thần vung tay áo lên, đem toàn bộ những thứ trên bàn bên cạnh đều lật tung
xuống đất. Ấm trà, ly tách trên bàn toàn bộ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh trong
tiếng rầm kia.
"Hoàng
thượng bớt giận, chúng thần muôn lần đáng chết."
Đám
thái y đáng thương tức thời sợ tới mức muốn chết, nhưng lại không thể không
bình bịch quỳ xuống đất, thẳng dập đầu khẩn cầu Hoàng đế tiêu bớt hỏa, không nên
tổn hại đến Long thể.
"Đáng
chết, các ngươi đương nhiên đáng chết." Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi
nói, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy hung hăng xoáy vào bọn họ. Ngay tại lúc chúng
thái y cho là mạng nhỏ của mình đi nghỉ ngơi rồi thì hắn lại nói.
"Thế
nhưng hiện tại trẫm không cần mạng của đám các ngươi, trước đem đầu gửi trên cổ
các ngươi đi. Bất kể các ngươi dùng biện pháp gì nhất định phải cứu tỉnh Hoàng
hậu, nếu không không chỉ các ngươi, kể cả cửu tộc cũng cùng nhau bồi táng đi."
Giọng
nói của Dạ Thần như tiếng sấm, càng giống như băng lăng ngàn năm cắm vào tim
mọi người. Hô hấp đều hít thở không thông, nhưng trừ bỏ trả lời vâng, bọn họ
còn có thể làm sao đây?
"Chúng
thần tuân mệnh."
"Lui
xuống trước đi, có dược liệu gì có thể tạm thời bảo trụ Hoàng hậu, hết thảy đều
dùng tới." Dạ Thần phất phất tay, sức lực trên khuôn mặt hơi có vẻ mỏi
mệt.
"Thưa
vâng" chúng thái y vội vàng rời đi.
"Các
ngươi cũng lui xuống." Dạ Thần lại hướng tới cung nữ trên đất nói.
"Thưa
vâng" các cung nữ như tội phạm được phóng thích, cảm thấy cuối cùng cũng có
thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Ai
cũng không chú ý tới, ở ngoài cung điện có một tiểu thái giám hành vi quỷ dị
rời đi, tiến về hướng bên ngoài hoàng cung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét