Đột
nhiên, cửa xe bị đẩy ra, Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan đi ra:
"Chậm
đã ——"
"Tham
kiến chủ tử, thái tử."
Kiếm
Ngâm cùng Thủy Dao thấy Lãnh Loan Loan cùng Lãnh Huyền Minh đi ra, hướng tới
hai người hơi khom lưng hành lễ.
"Ừ."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, mắt đảo qua đám người Ngân Lang, trong tâm hiểu rõ,
mấy người kia chỉ sợ là cảm nhận được khí tức của Kiếm Ngâm mới xuất hiện.
"Sao
lại thế này?" Mắt nàng chuyển hướng về phía Kiếm Ngâm, trong đôi huyết
đồng kia thấy được ngọn lửa cừu hận cuồng liệt bùng cháy, khiến cặp huyết đồng
giờ càng thêm sáng ngời.
"Chủ
tử, chính là hắn hạ độc thuộc hạ."
Kiếm
Ngâm oán hận nói, bảo kiếm cầm trong tay bỗng nhiên chĩa về hướng Ngân Lang. Trong
huyết mâu cừu hận không ngừng bắn ra tên nhọn thẳng hướng Ngân Lang vọt tới. Uổng
cho hắn trước kia còn coi Ngân Lang như huynh đệ, lại không đoán được kết quả
là hắn ta cấu kết cùng hoàng thúc bán đứng chính mình, hại chết phụ vương, mẫu
hậu, lại còn hạ độc hắn . . . . . .
Ngân
Lang nguyên bản bởi vì đột nhiên xuất hiện Lãnh Huyền Minh cùng Lãnh Loan Loan
khiến hắn sửng sốt, sau lại nghe đến Thủy Dao, Kiếm Ngâm hướng tới hai người
hành lễ, còn gọi Lãnh Loan Loan là chủ tử, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Bất
quá sau lại không cảm giác được trên người Lãnh Loan Loan có khí tức yêu quái,
trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, thậm chí những người đứng phía sau hắn còn
tưởng Lãnh Loan Loan chẳng qua chỉ là một nhân loại có thân phận tôn quý một
chút, nhìn nàng bộ dáng thấp bé thì có vài phần khinh miệt.
"Phải
không?" Lãnh Loan Loan mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngân Lang, tên nam
nhân trước mắt này dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn. Thế nhưng trong cặp mắt
bạc kia rất rõ ràng đã đem dã tâm của hắn bại lộ, đó là loại người sẽ vì quyền
lợi mà không từ thủ đoạn nào. Hắn ta bán đứng Kiếm Ngâm hẳn là vì lý do này.
"Còn
nhớ ta đã nói gì không?" Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen đột
nhiên bắn ra lãnh lệ quang mang."Ta sẽ giúp ngươi báo thù."
"Ha
ha ha. . . . . ."
Nghe
thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, Ngân Lang lại đột nhiên nở nụ cười. Tiếng cười
vang dội, quanh quẩn trong khu rừng. Chim chóc trong rừng cả kinh bay tán loạn,
vài sợi tóc màu bạc trên trán cũng theo động tác của hắn rung rung bay lên.
"Ngươi
cho là ngươi là ai? Bằng ngươi cũng muốn giết ta sao?" Ngừng cười, hắn
nâng lên mày kiếm, tà tà nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan.
"Nhưng
xem ngươi bộ dạng trắng nõn nà, không bằng cấp cho bản hậu làm thức ăn, còn có
thể có chút cống hiến."
"Ha
ha ha. . . . . ."
"Đúng
vậy, xem nàng ta da mịn thịt mềm, khẳng định ăn ngon."
Mấy
người phía sau Ngân Lang cũng phụ họa cười ha hả, một bên còn liếm môi, ánh mắt
tà ác nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ như muốn nuốt nàng vào trong bụng.
"Lớn
mật ——"
"Làm
càn ——"
Kiếm
Ngâm cùng Lãnh Huyền Minh đồng thời lên tiếng, một huyết đồng, một bích đồng
hung tợn nhìn chằm chằm những kẻ đang nói kia. Dám có chủ ý với chủ nhân/ Cửu
nhi, tiêu diệt bọn chúng!
"Con
sói chết tiệt, bản thái tử trước một ngụm nuốt ngươi."
Lãnh
Huyền Minh bạo rống, giơ tay lên, định biến thành nguyên hình.
"Ca
ca ——" Lãnh Loan Loan vươn tay ngăn cản Lãnh Huyền Minh nổi trận lôi đình,
lắc lắc đầu. Thản nhiên nói, "Bọn chúng không đáng để ngươi ra tay."
Một đám tôm tép nhãi nhép, làm gì phí tâm tư?
"Nhưng
mà bọn chúng bất kính với muội."
Lãnh
Huyền Minh bích đồng sâu kín, càng không ngừng đối với Ngân Lang phóng ra lãnh
tiễn. Muốn nuốt trọn bảo bối muội muội của hắn, hắn trước một ngụm nuốt bọn chúng
đi. Hừ, xem mấy con sói này pháp lực cũng không cao. Dám đấu với rắn ngàn năm
hắn, muốn chết.
"Không
có việc gì, chẳng qua là mấy con chó, a, không, là mấy con sói đang nổi
điên."
Lãnh
Loan Loan khoát tay áo, không phải nàng không trả thù. Nàng chính là loại người
có thù tất báo, chỉ là hiện tại nuốt bọn chúng chẳng qua cũng chỉ giải được cơn
tức nhất thời, nàng còn có nhiều thủ đoạn đối phó với bọn chúng hơn.
"Ngâm,
ngươi có muốn quay về Tuyết Lang tộc nhìn một chút không?"
Lãnh
Loan Loan quay đầu nhìn Kiếm Ngâm vẻ mặt cừu hận, nếu trùng hợp đụng phải cừu
nhân của hắn như vậy, không bằng cùng nhau bồi hắn đi Tuyết Lang tộc đem những
thứ mất đi đều đoạt lại, sau đó lại quay về Xà giới tìm Linh quả.
Kiếm
Ngâm sửng sốt, không nghĩ tới Lãnh Loan Loan lại nhắc tới quay về Tuyết Lang
tộc. Trong đầu xẹt qua hết thảy trong tộc, hắn tất nhiên là muốn trở về, thế nhưng
bây giờ toàn bộ Tuyết Lang tộc đều ở dưới sự khống chế của hoàng thúc, hắn trở
về thì làm được gì? Chỉ sợ còn có thể bị chui đầu vô lưới.
"Nếu
ngươi muốn về, chúng ta sẽ theo ngươi về." Lãnh Loan Loan nói tiếp, sau
lại cong cong môi, cười nhẹ. "Ngươi không cần lo lắng có người gây bất lợi
cho ngươi, ta đã là chủ tử ngươi, tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu đáo, cũng sẽ báo
thù cho ngươi. Lần này vừa vặn gặp được cừu nhân của ngươi, không bằng liền cùng
nhau giải quyết. . . . . ."
Lãnh
Loan Loan ngữ khí thản nhiên, nhưng lại lộ ra một loại thong dong, tự tin,
giống như hết thảy đều nắm trong tay nàng. Chỉ cần nàng muốn thì không có chuyện
gì không làm được. Khí thế như vậy khiến cho đám người Ngân Lang sửng sốt, bắt
đầu ý thức được có lẽ bọn chúng đã sai lầm, tiểu nữ oa trước mắt này làm sao có
thể chỉ là một hài đồng bình thường? Hơn nữa Nhị vương tử Tuyết Lang tộc luôn lãnh
ngạo như thế nào lại cúi đầu quy phục trước tiểu nữ oa này chứ?
Nghe
thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, Kiếm Ngâm cuối cùng cũng vứt bỏ băn khoăn. Gật
đầu đáp:
"Được."
"Như
vậy bọn chúng liền cùng đi với chúng ta." Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng quét
mắt nhìn đám người Ngân Lang, sau đó bàn tay nhỏ bé giơ lên, đợi mấy người còn chưa
kịp phản ứng thì bọn chúng đã động đậy không được nữa.
Ngân
Lang kinh hãi mở to hai mắt nhìn Lãnh Loan Loan, dường như không thể tin được.
"Ngươi
——"
Lãnh
Loan Loan liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, hướng tới Kiếm Ngâm nói:
"Trói
bọn chúng phía sau xe ngựa, kéo đi."
"Vâng"
Kiếm
Ngâm giơ tay lên, một cuộn dây thừng xuất hiện trong tay. Sau đó đem dây thừng
quăng tới trói mấy kẻ đó lại, tiếp tục kéo dây, không đếm xỉa đến ánh mắt phẫn
hận của bọn chúng, lập tức kéo bọn chúng đến phía sau xe, trói ở sau xe ngựa.
"Đi
thôi."
Lãnh
Loan Loan giơ tay lên, lại cùng Lãnh Huyền Minh vào trong xe.
Kiếm
Ngâm nhảy lên xe cùng Thủy Dao giật dây cương thúc ngựa, xe ngựa bon bon chạy,
kéo theo phía sau mấy người, khiến cát bụi tung bay, hướng tới Tuyết Lang tộc
mà chạy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét