"Ngốc
a." Lãnh Loan Loan tức giận vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ đầu hắn,
"Chàng có phải hay không xem tấu chương nhiều, biến ngốc không. Chẳng lẽ
chàng không có khả năng xuất cung sao?" Làm ơn đi, bọn hắn bây giờ là
Hoàng đế, Hoàng hậu, có ai dám quản bọn hắn. Chúng ta muốn xuất cung thì xuất
cung, muốn hồi cung liền thì cung, rất thoải mái a.
Dạ
Thần giật mình, cặp mắt tím xẹt qua lóng lánh quang mang. Một đôi tử nhãn như
được vì sao chiếu sáng, càng câu hồn mê người. Đều nói càng để ý càng không thấy
rõ chân tướng sự tình. Nghĩ đến hắn cư nhiên cũng là dạng này. Khẽ nhếch môi
cười cười, hai tay nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve sau lưng tiểu thân thể.
Lãnh
Loan Loan gối đầu lên vòm ngực rộng lớn của hắn, hít vào hơi thở của hắn, cảm
thụ được ấm áp của hắn. Khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ, hiện tại hắn sẽ
không nghĩ lung tung nữa đi.
Hai
người lặng yên ôm lấy nhau, nghe tiếng mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, thực là rất
ấm áp.
"Đúng
rồi, Cửu nhi, hôm nay mẫu hậu tới tìm ta."
Thật
lâu sau, đang lúc Lãnh Loan Loan ở trong lòng hắn muốn ngủ, Dạ Thần thốt ra một
câu.
"Bà
ấy tìm chàng làm gì?" Lãnh Loan Loan híp nửa con mắt, đối với trước kia Hoàng
hậu, hiện tại Thái Hậu thực cảm mạo. Nếu bà ta không phải là lão nương của Thần,
nàng cũng mặc kệ bà ấy. Đã già mà còn ở trước mặt mình vênh váo tự đắc, ta nhổ
vào.
"Bà
muốn ta hạ chỉ thả Kỷ Thanh Ngữ, khôi phục thân phận quận chúa của nàng ta."
Dạ Thần dựa theo tình hình thực tế nói.
"Vậy
chàng nói như thế nào?"
Lãnh
Loan Loan ngón tay vặn lại, giữa khe hở trong cặp mắt hẹp dài khép hờ hiện lên
một đạo tinh quang. Hừ hừ, bà ta quả thật vẫn chưa từ bỏ ý định a. Bất quá nhắc
mới nhớ, quả thật có đoạn thời gian không nhìn gốc cây tiểu bách hợp kia rồi,
cũng không biết hiện tại thế nào?
"Ta
muốn hỏi nàng." Dạ Thần đáp, "Tuy rằng ta cũng không tán thành thả
nàng ta ra, thế nhưng cũng không nhẫn tâm làm phật ý mẫu hậu." Cho nên,
đành phải đáp như thế.
"Hừ
——" Lãnh Loan Loan hừ nhẹ một tiếng. Thả nàng ta ra, chẳng lẽ Thái Hậu còn
muốn để cho gốc cây bách hợp kia một lần nữa vùng lên, sau đó lại đây gây phiền
toái cho mình, dây dưa với Thần sao?
Bà
ta, nằm mơ giữa ban ngày.
"Thả
người, không có khả năng." Lãnh Loan Loan không khách khí nói, nàng cũng
mặc kệ Kỷ Thanh Ngữ kia có phải chất nữ hoàng thái hậu hay không, nàng không
đem gốc cây bách hợp kia ném vào Xà Quật cũng đã đủ nhân từ rồi.
Dạ
Thần mấp máy môi, hắn chẳng qua là cảm thấy mẫu hậu chắc chắn sẽ không bó tay như
vậy.
"Ta
thấy mẫu hậu nói không chừng sẽ đi tìm hoàng nãi nãi." Mặc dù biết Thái hoàng
thái hậu là hung thủ hại chết nhị hoàng thúc, thế nhưng đổi lại góc độ mà nghĩ,
hắn lại có thể lý giải cách làm của bà, chỉ là cũng không đồng ý. Hiện tại thật
vất vả hoàng nãi nãi mới ăn chay niệm Phật, tu thân dưỡng tính. Hắn cũng không
hy vọng mẫu hậu đi quấy rầy lão nhân gia bà.
"Bà
ấy không thấy được Thái hoàng thái hậu đâu." Lãnh Loan Loan mấp máy môi,
cũng không lo lắng. Thái Hậu muốn vào An Tâm điện, trừ phi bà ta có thể lấy được
khẩu dụ từ trong tay mình.
Bất
quá nghĩ nghĩ, làm cho Thái Hậu náo loạn lên cũng khá ép buộc người. Dứt khoát
đem sự tình giải quyết một lần, miễn cho sau này phát sinh thêm chi tiết. Mở to
mắt, nàng ngồi dậy. Hai tay vòng quanh cổ Dạ Thần, nói:
"Thần,
Kỷ Thanh Ngữ kia cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi chứ?"
"Ừ."
Dạ Thần khẽ gật đầu, bất minh sở dĩ nhìn nàng.
"Cửu
nhi vì sao hỏi vậy?" Hắn không tin Cửu nhi không có nguyên do lại đi quan
tâm đến tuổi tác Kỷ Thanh Ngữ.
Cặp
mắt to đen láy của Lãnh Loan Loan dảo lòng vòng, rất linh động.
"Đây
chính là tuổi nên xuất giá."
"Nàng
là nói?" Dạ Thần nhìn nàng.
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, khóe miệng giảo hoạt cười khiến nàng thoạt nhìn tựa như
một tiểu ác ma làm chuyện xấu.
"Chúng
ta đem nàng ta gả đi."
"Gả
đi ——" Dạ Thần có chút choáng váng.
"Uhm."
Lãnh Loan Loan gật đầu, càng nghĩ càng thấy biện pháp này rất tốt. Dù sao thả nàng
ta ở tại trong cung cũng là lãng phí lương thực, sao không gả nàng ta đi, mắt
không thấy tâm không phiền, cũng là 'nhất lao vĩnh dật' (một lần vất vả suốt
đời nhàn nhã).
"Chuyện
này không tốt lắm đâu." Dạ Thần cảm thấy mẫu thân của nàng ta không đại
diện, bọn hắn thì không tốt lắm.
"Có
cái gì không tốt?" Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt, "Chàng là Hoàng đế,
tứ hôn cho nàng ta là sủng hạnh lớn lao của nàng. Còn có thay nàng ta chọn gia
đình xứng đáng gả cũng là vì muốn tốt cho nàng. Chẳng lẽ chàng thật đúng là để nàng
ta ở trong cung chết già?"
Dạ
Thần nghe xong, mấp máy môi. Tư tưởng hạ xuống, lời nói của Cửu nhi cũng rất
đúng.
"Vậy
được rồi." Hắn gật đầu, gả nàng ta đi chung quy so với làm nô lệ thì tốt
hơn nhiều. Bọn họ cũng coi như đối với nàng không tệ.
"Đi,
chúng ta đi nói cho nàng ta biết."
Lãnh
Loan Loan lôi kéo Dạ Thần đi ra ngoài, Dạ Thần lắc đầu, chỉ phải đi theo phía
sau nàng.
Hai
người ngồi liễn xa đến tẩy y hoán (nơi giặt quần áo), Kỷ Thanh Ngữ hiện tại
đang bị phái ở trong này làm việc hạ đẳng nhất.
Người
trong tẩy y hoán nhìn thấy tân đế, tân hậu đến thì giật nảy mình, bịch một
tiếng quỳ trên đất.
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."
"Tất
cả đứng lên đi." Dạ Thần khoát tay áo, mọi người bất an đứng lên.
"Kỷ
Thanh Ngữ ở đâu?" Lãnh Loan Loan hướng lão ma ma ở một bên nhìn như quản
sự hỏi.
"Hồi
Hoàng hậu, nàng ấy đang ở phía sau chỉnh lý lại quần áo." Lão ma ma xoay
người hướng tới Lãnh Loan Loan cúi đầu, đáp. Mặc dù là xoay người lại như cũ so
với Lãnh Loan Loan cao hơn một khúc, hình ảnh kia có chút buồn cười.
"Dẫn
bọn ta đi." Lãnh Loan Loan giơ giơ tay lên, thản nhiên nói.
"Dạ,
mời Hoàng thượng, Hoàng hậu đi theo nô tỳ." Lão ma ma dẫn Dạ Thần, Lãnh
Loan Loan cùng vài tên thái giám, cung nữ hướng tới phía sau đi đến.
Đoàn
người vừa ra khỏi tầm mắt, cung nữ tẩy y phía sau nhịn không được thấp giọng
thảo luận.
"Hoàng
thượng, Hoàng hậu tìm Kỷ Thanh Ngữ làm gì?" Cung nữ Giáp.
"Ai
biết được?" Cung nữ thứ hai cũng đầy đầu mờ mịt lắc lắc đầu, "Nghe
nói Kỷ Thanh Ngữ kia lúc trước là quận chúa, kết quả lại phái người ám sát Hoàng
hậu, có lẽ hôm nay là đến tìm nàng ta tính sổ."
"Không
phải đâu." Cung nữ Bính có cách nói khác, "Ta nghe lén cung nữ Từ
Ninh cung nói quận chúa kia là chất nữ của Thái Hậu, sẽ không phải là muốn thả
nàng ta ra ngoài đi?"
".
. . . . ."
Trong
lúc nhất thời, các loại phỏng đoán đều có.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét