Liệt
Thanh nghe Tử Vũ vừa hỏi như vậy, trán nhất thời gắt gao cau lại, đau đớn trong
mắt kia tuy rằng chợt lóe lên, bất quá vẫn gắt gao chăm chú nhìn ông Tử Vũ lại thấy
kỹ càng, hai người trầm mặc nửa ngày, Liệt Thanh đột nhiên nhìn Tử Vũ nói: “Con
thực quan tâm Liệt Hỏa?”
Tử Vũ
nhíu mày không chút do dự nói: “Hắn là vị hôn phu của con, con đương nhiên quan
tâm hắn.”
Liệt
Thanh thật sâu liếc nhìn Tử Vũ một cái, khẽ gật đầu trầm giọng nói: “Quan tâm nó
là tốt rồi, Tử Vũ, có chút vấn đề ta hiện tại không thể trả lời con, con chỉ cần
nhớ kỹ, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, con cùng Liệt Hỏa nhất định phải suy
nghĩ kỹ càng thì mới nắm chắc, hảo hảo còn sống.” Dứt lời tay xoa nhẹ tóc Tử Vũ,
xoay người bước đi.
Tử Vũ
nhất thời có hơi nhíu mày, lời này có ý tứ gì? Như thế nào có điểm giống dặn dò
di ngôn? Hơn nữa vấn đề của nàng toàn bộ tránh nặng tìm nhẹ một câu cũng chưa
trả lời, Liệt Thanh này 'tứ lạng bạt thiên cân' (bốn lượng đẩy ngàn cân) làm
cũng không tệ lắm a, Tử Vũ liếc mắt nhìn bóng dáng Liệt Thanh một cái, xoay người
rời đi.
Liệt
Thanh nếu không nói, nàng hỏi cũng không có tác dụng, cuối cùng sẽ có thời điểm nàng
tìm được điều nàng muốn biết.
Ngày
thứ hai, ngày đầu tiên của mười lăm người chiến thắng, thêm Liệt Hỏa, Hách Liên,
Phi Hổ ba người, tổng cộng mười tám người, chia làm chín nhóm so tài trên lôi
đài, ba mươi lăm lôi đài trước đó đã được dỡ đi, chỉ để lại chín lôi
đài, bất quá nhân chúng dường như càng lúc càng nhiều, bầu không khí kia so với
mùa hạ tàn khốc còn phát sốt hơn.
Tử Vũ
tự nhiên là xoay chuyển quanh Liệt Hỏa, cho dù nàng không muốn xoay chuyển quanh
Liệt Hỏa cũng không được, Liệt Hỏa trực tiếp nắm lấy cổ áo nàng áp chế ở bên cạnh
hắn, hắn đi, Tử Vũ cũng đi, Tử Vũ buồn bực ghê gớm, không có thời gian đi tìm Bạch
Y. Tức giận, nhưng vẫn phải lộ ra bộ dạng hoan hỉ không kìm nổi, việc này càng thêm giận.
“Liệt
Hỏa, Liệt Hỏa......” Tiếng hoan hô nhiệt tình dào dạt lúc Liệt Hỏa đi lên lôi
đài quả thực có thể đảo điên đất trời, đồng dạng, xa xa fan Hách Liên cùng Phi
Hổ, chỉ thiếu chiêng trống trợ oai, hoan hô liên tục không ngừng, khiến cho Tử Vũ tán thán, làm sao lại nổi
tiếng như vậy chứ?
Không
quan tâm đối thủ Liệt Hỏa là ai, bởi vì Tử Vũ cảm thấy trạng thái nam thân Liệt
Hỏa, quả thực chính là vô địch, ít nhất là ở trong học viện, cũng như vừa mới bắt
đầu đã biết kết quả, bởi vậy cho nên độ hưng phấn sẽ giảm sút, hơn nữa chính yếu
là, nàng thấy không rõ lắm, cao thủ so chiêu, tốc độ kia cứ gọi là kinh người,
nàng chỉ cảm thấy trước mắt thân ảnh loạn phi, căn bản phân không rõ đâu là Liệt
Hỏa, đâu là đối thủ, cho nên, độ hưng phấn càng thêm giảm sút.
Trong
khi độ hưng phấn của nàng ngày càng hạ, Liệt Hỏa thắng, không một chút trì
hoãn, thậm chí ngay cả Yêu kiếm cũng chưa có xuất hiện, mà đồng dạng Hách Liên
cùng Phi Hổ cũng không một chút trì hoãn thắng lợi, tiến vào vòng tứ kết ngày
mai.
Mà bên
trong Thanh Tương phủ Liệt Thanh không biết đi chỗ nào, không xuất hiện trên
bàn cơm tối, liền ngay cả đám người Bạch Dã cũng là một bộ cảnh tượng vội vàng.
Tử Vũ
nhìn thấy không khỏi nhíu mày, mà Liệt Hỏa thì một bộ dáng chuyện thường xảy ra.
Liệt Thanh vốn là một trong hộ quốc tứ tướng ở Yêu giới, thường thường vài ngày
mấy tháng không thấy được người, đám Bạch Dã cũng đi theo Liệt Thanh, tự nhiên
cũng là như thế, cho nên, Liệt Hỏa không biết là có một chút kỳ quái.
Mà Tử
Vũ ngay cả cảm thấy không đúng, lại không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào, đành
phải dứt khoát ngay cả trận đấu của Liệt Hỏa cũng không đi xem, chuyên chọn lúc
mọi người vắng mặt hướng lầu các hạ thủ, ở trong Thanh Tương phủ như châu chấu
quá cảnh đi qua đi lại, đến cả tiểu thỏ yêu Oa Oa cũng bị sử dụng như cẩu, ngửi
ngửi có hay không có mật thất ngầm.
Thời
gian khoái tốc phi nhanh, vòng tứ kết, Liệt Hỏa vượt qua nhẹ nhàng như thường,
còn trong Thanh Tương phủ ngay cả hang chuột Tử Vũ cũng không buông tha, ở giữa
tiếng rống giận dữ của Liệt Hỏa mới biết được, trận chung kết đến rồi.
Ngày
hôm đó mặt trời lên cao, thiên không vạn dặm không mây, Liệt Hỏa một thân đồ bó
đỏ thẫm đoản y trưởng khố, dáng người cao ngất, gương mặt tuấn mỹ, khí chất ngạo
nghễ, làm cho Tử Vũ nhìn Liệt Hỏa đứng ở trên lôi đài, lần đầu tiên cảm thấy tiểu
tử này lớn lên thật đúng là không tệ.
Vì bù
lại hai ngày này không xem trận đấu của Liệt Hỏa, Tử Vũ lấy lòng mặc một thân bạch
sắc nạm vàng trường y trường khố, áo trong lờn lợt, trong veo như nước, kia kêu
một cái thoải mái, cùng Liệt Hỏa vừa vặn xứng đôi, mới khiến cho Liệt Hỏa tức
giận tiêu tan.
Đối
thủ Liệt Hỏa là Hách Liên, hầu như là một khuôn mẫu hoàn toàn khác, quyết đấu sau
cùng còn lại hai người bọn họ, bộ dáng thanh tú Hách Liên, không nghĩ tới thân
thủ vừa cứng vừa nhanh, khó trách nhớ rõ Phi Hổ có nói qua hắn ta là chủng loại
biến thái.
Lôi
đài được dựng ở nơi cao cao, Liệt Hỏa cùng Hách Liên mỗi người đứng một bên, Hách
Liên khóe miệng như trước mang theo nụ cười biếng nhác, còn Liệt Hỏa lại là bộ
dáng không đáng để tâm một chút chính sắc cũng không, hai người liền như ngày
thường so chiêu, chỉ là Yêu kiếm của Liệt Hỏa, đạm lam sắc yêu đao của Hách Liên
đều đã cầm trong tay.
Trên
bậc thang xa xa phía lầu chính, hộ quốc tứ tướng Yêu giới đều đã ngồi ở nơi đó,
Xích báo, Tử ưng, Lam xà, Thanh khuyển, tứ đại đầu sỏ cao cao tại thượng, nhìn
xuống sân bãi. Tử Vũ đứng xa, nhìn không quá rõ ràng, bốn người hình như tuổi cũng
không kém nhau là mấy, chỉ là khí chất mỗi người đều bất đồng, bất quá thân ở địa
vị cao uy áp lại là không bất đồng, yêu lực cường đại tràn ngập khắp nơi, làm
cho mọi người huyên náo không tự chủ im lặng bớt, không dám càn rỡ, Tử Vũ không
khỏi hơi hơi nhíu mày, cường hãn a.
“Bắt
đầu.” Đứng đầu tứ tướng Xích báo, chậm rãi đứng dậy, vung tay lên, âm thanh tuyên
bố vang vọng trên bầu trời Đế đô học viện, câu nói còn chưa hạ xuống, một đen một
xanh hai đạo thân ảnh đã ở không trung giao nhau, âm thanh keng keng xoẹt xoẹt
từ không trung truyền đến, người chung quanh nhất thời ngừng hô hấp, hưng phấn
không thôi quan sát, mà Tử Vũ thì mở to hai mắt nhìn, cũng không phát hiện nhân
ảnh ở đâu.
“Cược
ai thắng.” Trong lúc Tử Vũ đang nhìn cũng như không nhìn, âm thanh của Phi Hổ đột
nhiên nói bên tai nàng, Tử Vũ liếc xéo Phi Hổ, thấy Phi Hổ nhìn không chớp mắt vào
trận giao phong của hai người kia, nhướng mày nói: “Đây còn phải nói, đương
nhiên là Liệt Hỏa nhà ta.”
Phi Hổ
nghe vậy hơi hơi cúi đầu liếc Tử Vũ một cái, khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, ta cá
là Hách Liên.”
Đánh cược
định ra, hai người cũng không nói chuyện nữa, Phi Hổ biết bằng vào năng lực của
Tử Vũ, căn bản thấy không rõ chuyển động của Liệt Hỏa cùng Hách Liên, xem đến chỗ
phấn khích, không khỏi cấp Tử Vũ một câu, tạm thời thuyết minh hiện trường, Tử
Vũ xem cũng sẽ không bực mình.
Lắng
nghe phát thanh trực tiếp Phi Hổ, Tử Vũ trong mắt cũng không chú ý Liệt Hỏa
cùng Hách Liên, dù sao thấy không rõ lắm, chuyên tâm nhìn hộ quốc tứ tướng kia
trừ bỏ Liệt Thanh, ba người khác là bộ dáng gì, đây chính là yêu tinh cấp BOSS,
không nhìn thì công toi.
Liếc
mắt một cái quét tới, vốn cao cao tại thượng bốn người, hiện tại cư nhiên thiếu
một người, Tử Vũ nhất thời nhíu mày nhìn kỹ, Liệt Thanh không có, vị trí Thanh
khuyển là trống không.
“Vào
ngày mười Mão Thìn là ngày tưởng niệm......”
Tử Vũ
tai tính nghe thấy thanh âm mấy người bên cạnh hưng phấn nói chuyện với nhau, trong
bụng ngẩn ra, một phát bắt được Phi Hổ nói: “Ngày mười Mão Thìn là cái gì?”
Nàng nhớ rõ Liệt Thanh có nói qua bốn chữ này.
Phi Hổ
nhíu mày liếc Tử Vũ một cái, lại vội đưa ánh mắt chăm chú nhìn đến trên người Liệt
Hỏa cùng Hách Liên, một bên nói: “Ngày mười Mão Thìn chính là hôm nay, yêu lịch.”
Tử Vũ
vừa nghe lời này lập tức hiểu ra, yêu lịch này giống như âm lịch Trung Quốc, là
ngày tháng mà thôi, mà ngày mười Mão Thìn không phải là thứ gì khác, nó chính
là một ngày tháng, chính là hôm nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét