6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 122

Chương 122: Linh quả

"Huynh tới thăm muội nha."

Lãnh Huyền Minh nói đến đương nhiên, không thể đến gặp nam nhân lừa gạt muội tử bảo bối của hắn sao? Nếu như là nhân loại không đúng khẩu vị của hắn, hắn khẳng định bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải mang muội muội về Xà giới. Bất quá bây giờ xem ra tên gia hỏa lừa gạt muội muội hắn chẳng những bộ dạng không giống người thường, thân phận cũng là tôn quý, hơn nữa chính là hắn thấy tên gia hỏa này đối với muội muội rất tốt, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Tuyệt đối hảo trượng phu, cũng khó trách muội muội lúc đó liền nhận định hắn.

Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi cười, nàng cũng biết Lãnh Huyền Minh rất cưng chìu Cửu nhi, đương nhiên cũng chính là mình bây giờ.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu, chúng ta vẫn nên mời quốc cữu gia vào trong phòng đi."

Trữ Phong Ly nhìn mấy người đứng dưới ánh mặt trời nói chuyện, dưới chân còn có dưa chuột a, rau xanh a, cái sọt, cái cuốc, không khỏi vẻ mặt hắc tuyến. Hắn mất bao nhiêu tâm tư bài trí phủ đệ hiện tại lại biến thành như đồng ruộng, thật khiến cho hắn đau đầu đến không thể nói gì.

"Phong Ly nói đúng, Cửu nhi, mời huynh trưởng vào trong nhà đi." Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thần lộ ra nụ cười nhẹ.

Vì thế, đoàn người từ bên ngoài dời đến phòng ở.

Đại sảnh to lớn, sáng sủa sạch sẽ, hương trà thoang thoảng.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lặng lẽ rọi vào sắc vàng rực rỡ.

"Ca, lát nữa theo chúng ta tiến cung đi." Lãnh Loan Loan nói với Lãnh Huyền Minh.

Lãnh Huyền Minh khẽ gật đầu, nhìn bộ dáng Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, trong lòng thủy chung có chút không thoải mái. Vốn là bảo bối chính mình nâng trên tay, hiện tại lại biến thành của người khác.

"Cửu nhi, vạn nhất nếu hắn đối với muội không tốt, muội nhất định phải nói cho ta biết, ta một ngụm ——"

"Đem hắn nuốt vào chứ gì." Trữ Phong Ly tiếp lời, mày kiếm chau lại, có chút kỳ quái nhìn chằm chằm Lãnh Huyền Minh. "Quốc cữu gia, chúng ta đều thuộc lòng rồi. Bất quá, huynh vì sao cứ luôn nói một ngụm nuốt vào ai đó?" Cũng không phải yêu tinh, Trữ Phong Ly nói ở trong lòng.

"Không được gọi ta là quốc cữu gia." Lãnh Huyền Minh phất phất tay, đối với xưng hô này của nhân loại cảm thấy không được tự nhiên, "Gọi ta thái tử là được rồi."

"Vâng, thái tử gia." Trữ Phong Ly biết phục thiện, "Xin hỏi huynh vì sao cứ luôn nói một ngụm nuốt vào hắn?" Hắn đối với câu này vẫn rất ngạc nhiên, ngay cả Đàm Ngữ Đồng cũng nhịn không được mở to hai mắt nhìn nhìn hắn.

Lãnh Huyền Minh á khẩu, thế này mới nhớ lại mình là ở Nhân giới, những kẻ trước mặt này căn bản không biết mình là rắn, có thể đem bọn họ toàn bộ nuốt vào bụng.

Lãnh Loan Loan hếch môi, Trữ Phong Ly này thật đúng là cắn không tha a.

"Một ngụm nuốt vào là một ngụm nuốt vào, ngươi hỏi cái này làm gì?"

Liếc mắt một cái nhìn Trữ Phong Ly, tức giận nói tiếp:

"Ngươi không tin ta có thể một ngụm nuốt ngươi?"

Có thể nuốt ta, ngươi cho là ngươi là yêu quái sao?

Trữ Phong Ly nói thầm trong lòng, trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo nụ cười nịnh bợ, hướng tới Lãnh Loan Loan cúc cung:

"Nào có, nào có, chỉ là tò mò thôi." Lau mồ hôi, ai cũng có thể chọc chỉ là không được chọc tiểu Hoàng hậu này.

"Hừ ——" Lãnh Loan Loan nhướng mày, coi như ngươi thức thời.

Dạ Thần nhìn hảo hữu lại lần nữa thua dưới tay tiểu thê tử của mình, cũng nhịn không được giương giương môi, kéo thành một tia cười.

"Thần, ngươi đang ở đây cười trộm nha. Ta thấy được." Trữ Phong Ly nhìn Dạ Thần nhếch môi mà cười, vẻ mặt có chút buồn bực. Ngay cả hảo hữu cũng cười mình, bất quá lại nói tiếp mình thật sự chính là gặp phải tiểu Hoàng hậu sẽ không thắng được nàng, chẳng lẽ nàng cũng coi như khắc tinh của mình? Hắn ở trong lòng miên man suy nghĩ.

"Cửu nhi, ta có việc muốn cùng muội nói chuyện riêng."

Lãnh Huyền Minh mặc kệ bạch y nhân loại cùng em rể nhân loại kia, bích đồng nhìn Lãnh Loan Loan, hắn lo lắng nói hay không nói chuyện Linh quả cho nàng biết, trợ giúp nàng một tay.

Lãnh Loan Loan mắt to đen láy nhìn Lãnh Huyền Minh, sau đó khẽ gật đầu. Hướng Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly nhìn lại, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.

Tuy rằng Dạ Thần, Trữ Phong Ly cũng tò mò huynh muội bọn họ muốn nói chuyện gì? Thế nhưng nếu Lãnh Loan Loan không muốn để cho bọn hắn nghe cũng có nguyên nhân của nàng, hai người cùng Đàm Ngữ Đồng đành phải ôm lòng hiếu kỳ rời đi.

Lãnh Huyền Minh sau khi mấy người rời đi, vểnh tai nghe ngóng, sau khi xác định bọn họ không có ở bên ngoài nghe lén, mới quay đầu bích mâu nghiêm túc nhìn Lãnh Loan Loan:

"Cửu nhi, muội có nghe nói qua Linh quả không?"

"Linh quả?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, nhìn lại hắn. "Đó là thứ gì?" Nghe tên rất ư là phong cách, như là tiên đan linh dược gì đó, không phải là ý tứ trường sinh bất lão chứ?

"Linh quả, một trăm năm kết quả một lần. Nghe đồn ăn một quả có thể tăng pháp lực lên một giáp (60 năm), hơn nữa Linh quả còn có thể giúp người rất nhanh trưởng thành. Nói cách khác nếu muội ăn được Linh quả, là có thể lột bỏ bộ dáng hài đồng hiện tại này, trở thành thiếu nữ tuổi thanh xuân. Hơn nữa một khi muội trở thành bộ dáng thiếu nữ, dung nhan sẽ vĩnh viễn không già. . . . . ."

"Lợi hại như vậy?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, quả nhiên có công hiệu trường sinh bất lão. Quan trọng nhất là nó có thể làm cho mình nhảy lên mấy năm, trở thành thiếu nữ. Như vậy sẽ không chênh lệch tuổi tác với Thần nữa. Đôi mắt đen láy lóe lóe, nàng có chút động tâm.

"Làm sao có thể tìm được Linh quả?"

"Linh quả sinh trưởng ở trên đỉnh một ngọn núi ở Xà giới, nơi đó quanh năm trắng xóa như tuyết, có một con Cự Mãng bảo vệ Linh quả. Hơn một ngàn năm qua, rất ít người có thể lấy được nó."

Lãnh Huyền Minh nói, trên thực tế là, theo hắn nhớ lại, Xà giới có không ít xà có chủ ý với Linh quả, nhưng cũng không chiếm được Linh quả, thậm chí còn mất mạng.

Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, vuốt cằm. Nàng lại không sợ, chẳng biết tại sao nàng có loại trực giác, nàng nhất định sẽ lấy được Linh quả.

"Ngày mai chúng ta quay về Xà giới."

Không có nhận xét nào: